Hộ Tâm

Chương 46 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Nhạn Hồi vẫn chưa biết tình hình bên ngoài, ý nghĩ duy nhất trong lòng nàng

là giết Phụng Minh để trừ hậu họa. Khổ nỗi trong tim lại có một luồng

hơi ấm cứ dâng lên hết hồi này đến hồi khác. Không biết qua bao lâu,

luồng khí ấy dần dần hòa vào cơ thể, lan khắp tứ chi, Nhạn Hồi thở nhẹ,

cuối cùng cũng cất bước được.



Nàng nhìn về phía sau, Thiên Diệu

vẫn đang nhắm mắt đứng yên ở đó, thật ra kể từ sau đêm trăng tròn hôm

qua, trên mặt Thiên Diệu vẫn nổi sắc xanh đen không khỏe mạnh, giống như bị lạnh, nhưng giờ đây đã hồng hào hơn mấy phần.



Hắn đứng vững

vàng, không biết là đang cảm nhận luồng không khí trong cơ thể hay suy

nghĩ về cuộc đời. Nhạn Hồi chỉ cần biết hắn không sao, sau đó xoay người phóng ra ngoài.



Nếu để Phụng Minh chạy tới nơi đông người, nàng sẽ không tiện dùng pháp thuật núi Thần Tinh nữa...



Nhạn Hồi nghĩ vậy, lại không ngờ lúc xông ra khỏi phòng nàng va vào người ở

cửa, khiến người đó loạng choạng thoái lui liên tiếp mấy bước.



Ai đó lên tiếng: “Sao lại hoảng hốt quá vậy?” Nhạn Hồi định thần nhìn lại, là Phụng Thiên Sóc, nàng lập tức thở phào, Phụng Minh bị thương gặp

phải Phụng Thiên Sóc, chắc chắn là chẳng còn đường sống.



Ân oán

giữa đôi thúc điệt này, cho dù Nhạn Hồi chưa từng tận mắt chứng kiến,

chỉ dựa vào suy đoán từ những tin đồn, nàng cũng biết Phụng Thiên Sóc

nhất định hận không thể xé xác Phụng Minh từ lâu.



Tất cả tranh đoạt quyền lợi đều là không chết thì không thôi như vậy.



Nhưng vừa yên tâm, Nhạn Hồi liền giật mình nhìn về phía sau Phụng Thiên Sóc,

ấy thế mà hắn lại bật cười: “Nhạn cô nương, đừng nhìn nữa, lẽ nào ta

không hiểu chuyện đến mức ấy, để thủ hạ vào phòng trông thấy cô sao?”

Hắn phe phẩy quạt, “Chẳng qua ta chỉ đến cho cô biết thúc phụ của ta đã

về trời rồi, cô không cần lo lắng nữa.”



Nhạn Hồi thật sự yên tâm.



Chẳng ngờ ngay sau đó, nàng lập tức cảm thấy tất cả sức lực đều tan biến,

bụng quặn đau, toàn thân rã rời, trán toát mồ hôi, nàng ôm bụng khuỵu

xuống: “Mẹ nó... Ngài cứu giá thì đến sớm một chút chứ!”



Phụng

Thiên Sóc vẫn tươi cười, “Chẳng phải ta tin vào bản lĩnh của Nhạn cô

nương đó sao?” Nói xong thấy Nhạn Hồi thật lâu vẫn chưa ngẩng đầu lên,

thầm biết nàng thật sự bị thương rất nặng, hắn thu lại thần sắc, cúi

xuống quan sát nàng, “Nhạn cô nương còn tự đi được không?”
Đã mất rồi!



Khí đen quan người Hồ yêu ba đuôi bắt đầu trở nên trong sạch, nàng ta đã trở lại dáng vẻ mà lần đầu tiên Nhạn Hồi nhìn thấy.



Nếu nàng ta còn sống, chắc chắn là một Hồ yêu rất xinh đẹp.



“Hiểu Lộ!” Giọng Nhạn Hồi rất nhẹ, “Ta không sao, tỷ tỷ muốn muội làm một việc, muội phối hợp với ta được không?”



Bạch Hiểu Lộ nhìn nàng nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu, Nhạn Hồi nắm tay thành

quyền, đặt trước mặt Bạch Hiểu Lộ: “Muội nhìn tay ta, đừng dời mắt.”



Bạch Hiểu Lộ y lời làm theo.



Sau đó nắm tay Nhạn Hồi dần dần chuyển động, đến khi dịch lên đầu Hồ yêu ba đuôi.



Bạch Hiểu Lộ vốn nhìn chăm chú vào tay Nhạn Hồi, lại giống như đang nhìn mẹ

mình. Bọn họ tựa hồ đang nhìn nhau qua vách ngăn sinh tử.



Khóe

mắt Hồ yêu ba đuôi dâng trào hai dòng lệ nóng. Ngoài Nhạn Hồi, không ai

có thể nghe thấy lời nàng ta, tuy vậy nàng ta vẫn bịt miệng, sợ mình sẽ

làm con gái hốt hoảng: “Cảm ơn cô.” Nàng ta cơ hồ khóc không thành

tiếng, chỉ lặp đi lặp lại: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô.”



Nghe thấy nàng ta liên tiếp cảm ơn, nắm tay Nhạn Hồi hơi run rẩy.



Sau đó nàng buông tay, lòng bàn tay đốt lên một đốm lửa, ngọn lửa hóa thành hình một tiểu Hồ yêu: “Muội xem, tỷ làm xiếc cho muội xem này.” Nàng

giải thích với Bạch Hiểu Lộ như vậy.



Chia xa một lần đã đau khổ

lắm rồi, Nhạn Hồi không muốn con bé và mẹ phải nếm trải biệt ly lần nữa. Vậy nên lựa chọn lừa gạt, đối với Bạch Hiểu Lộ, nàng không biết thế nào mới là tốt nhất.



Quả nhiên Bạch Hiểu Lộ nở nụ cười, “Nhạn tỷ tỷ thật tốt.”



Nhạn Hồi gật đầu, “Ta về phòng trước đây.”



Thiên Diệu ở bên cạnh trầm ngâm, hôm nay không bày trận pháp nên không thấy

Hồ yêu ba đuôi, nhưng hắn có thể đoán được Nhạn Hồi đã làm chuyện gì.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn bất giác rơi trên mặt nàng.



Vào phòng, Nhạn Hồi đứng tựa cửa thất thần một lúc rồi chợt hỏi: “Thiên Diệu, ngươi có mẹ không?”



Thiên Diệu lắc đầu: “Có, song chưa từng gặp.”



“Trời sinh trời nuôi cũng tốt.” Nhạn Hồi lẩm bẩm, “Ta bỗng nhớ mẹ quá...”