Hộ Tâm
Chương 47 :
Ngày đăng: 03:44 19/04/20
Nhạn Hồi nằm trên
giường một đêm, đau đớn trong bụng đã dịu đi nhiều. Nhưng sáng hôm sau
ăn sáng, vừa xong một cái bánh bao, lúc đang định lấy cái thứ hai, nàng
bỗng bịt miệng, vội vã tìm một cái chậu lớn nôn ra.
Khó chịu như muốn nôn luôn cả dạ dày.
Cửa phòng bên cạnh kêu két, là Thiên Diệu nghe thấy động tĩnh. Vừa đi vào
đã thấy Nhạn Hồi đang quặn bụng nôn, hắn nhíu mày: “Sao thế hả?”
“Đừng... đừng bắt ta nói chuyện.” Nhạn Hồi nói xong, ôm bụng ngồi bệt xuống đất không màng hình tượng, “Đau bụng...”
Thiên Diệu bước tới, chộp lấy cổ tay nàng, kiểm tra xong càng nhíu chặt mày hơn, “Vết thương của cô có pháp lực.”
“Phí lời.” Nhạn Hồi vung tay mấy cái hất Thiên Diệu ra, tự mình nhỏm dậy
ngồi bên bàn, “Không có pháp lực mà ta điều tức cả đêm không khỏi sao?”
Nói xong nàng tiện tay bưng trà lạnh trên bàn định uống.
Thiên Diệu thấy vậy liền giật lấy chiếc cốc trên tay nàng, “Trà lạnh bụng, cô còn dám uống.”
Nhạn Hồi trợn mắt nhìn hắn, đoạt lại ly trà, vừa vô tội vừa ngạc nhiên, “Nhưng ta khát mà.”
Thiên Diệu mặc kệ nàng không nói một lời lại giật chiếc cốc, bưng luôn chỗ
bánh bao kia. Nhạn Hồi thoáng ngây người, sau đó đập bàn: “Trả đồ ăn cho ta, ngươi lấy đi làm gì?”
Thiên Diệu cũng chẳng quay đầu, thản
nhiên đẩy cửa bước ra, mãi đến trước khi đóng cửa hắn mới liếc nhìn Nhạn Hồi, bỏ lại hai chữ: “Chờ đó!”
Thức ăn bị đoạt mất, nếu chỉ an tĩnh ngồi đó chờ thì không phải là Nhạn Hồi nữa. Nàng ôm bụng vội vã đi theo.
Đến cầu thang, Thiên Diệu lần nữa ngoảnh nhìn Nhạn Hồi, có lẽ cảm thấy nàng đi lại cũng không thành vấn đề nên hắn mặc kệ, tiếp tục mang đồ đi một
mạch tới hậu viện vào nhà bếp.
Vừa ăn sáng xong, người trong bếp Vong Ngữ lâu đều đang chuẩn bị bữa trưa, vẫn chưa có ai đốt lửa, Thiên
Diệu tự mình thành thạo sử dụng nồi niêu chén bát.
Nhạn Hồi đứng ngoài cửa quan sát, thấy hắn đổ trà, đặt bánh bao xuống tìm gạo vo
sạch, nhóm lửa đặt nồi lên, tay chân nhanh nhẹn mổ một con cá, mỗi dao
một miếng gọn gàng róc hết xương, rồi lại vỗ vỗ sống dao, lấy hết xương
dầm dọc theo xương sống cá ra.
Cuối cùng trộn thịt cá đã xử lý
với mấy sợi gừng rồi băm nhuyễn, đổ nước vào một nồi khác khử mùi tanh
rồi mới bỏ vào nồi cháo, thêm vào ba khúc hành, chậm rãi khuấy.
Phụng Thiên Sóc vẫn cười ôn hòa, “Vậy còn chuyện thứ ba sau khi vào phòng mới có là gì?”
Hắn ta vừa hỏi, vẻ mặt Nhạn Hồi liền cứng lại, suy ngẫm một hồi mới nói:
“Tuy ngài giàu có lại rộng rãi, vẻ ngoài cũng ưa nhìn, tuy nhiên ngài đã có cả trăm tiểu thiếp, cứ tiếp tục thế này chắc ngài sẽ còn có hai trăm tiểu thiếp nữa, ta nghĩ rồi, ta muốn Huyền Ca.”
Nụ cười trên mặt Phụng Thiên Sóc vẫn còn, nhưng giọng điệu đã trở nên cứng rắn: “Không được.”
Nhạn Hồi bĩu môi, “Ta cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng. Ta
biết Huyền Ca thật lòng yêu ngài, một trăm tiểu thiếp của ngài sau này
nói không chừng còn tiếp tục gia tăng. Ta cảm thấy như vậy quá thiệt
thòi cho Huyền Ca. Cô nương như cô ấy, không thể nói xứng đáng có người
tốt hơn, mà phải nói là xứng đáng có người một lòng một dạ. Ta biết
Huyền Ca ở chỗ ngài còn có khế ước bán thân. Không phải ta muốn Huyền Ca theo ta đi ngay bây giờ. Dù sao đi hay ở hay theo ai khác đều không do
người ngoài như ta quyết định, cô ấy muốn làm gì là lựa chọn của cô ấy.
Chỉ là, ta hi vọng nếu có ngày Huyền Ca muốn đi, không có bất kỳ vật gì
ngoài thân có thể cản chân cô ấy.”
Phụng Thiên Sóc im lặng thật
lâu, chiếc quạt trong tay khép lại, không mở ra cũng không gõ trong tay, hắn chỉ cầm như vậy mà nói: “Nếu ta không cho thì Nhạn cô nương có cướp không?”
“Chúng ta là quan hệ hảo hữu. Phụng đường chủ, làm sao
ta có thể cướp của ngài được? ”, Nhạn Hồi cười, “Nhưng quan hệ hảo hữu
của chúng ta được xây dựng vì ta là bằng hữu của Huyền Ca, hơn nữa lại
là trong tình trạng quan hệ giữa ngài và Huyền Ca rất tốt. Nếu có một
ngày Huyền Ca không muốn qua lại với ngài nữa, vậy ta sẽ cướp thôi.”
Phụng Thiên Sóc bật cười, “Nhạn cô nương muốn cho Huyền Ca chỗ dựa, luôn tiện cảnh cáo ta sao?”
“Không dám!” Nhạn Hồi nói, “Vậy nếu chuyện cuối cùng Phụng đường chủ không
đồng ý, ta cũng không còn cách nào, đành cáo từ trước thôi.”
Phụng Thiên Sóc vẫn cười, “Không tiễn.”
Nhạn Hồi đi rồi, hắn ta mới tới đúng bên cửa, nhìn nàng ra khỏi tiểu lâu,
xuyên qua đình viện, trở về tiểu lâu của mình. Ở đó, bên cửa sổ lầu hai, Thiên Diệu đang tựa vào khung cửa sổ, chăm chú nhìn Nhạn Hồi phía dưới
không dời mắt.
Phụng Thiên Sóc lúc này mới lạnh lùng nói một câu không đầu không đuôi: “Nói tiếp đi.”
Nữ nhân tuyệt sắc bên cạnh hành lễ đáp: “Lăng Tiêu đạo trưởng nhờ thuộc hạ chuyển lời cho Đường chủ, nhất định phải trông coi đệ tử bị trục xuất
Nhạn Hồi này, đừng để cô ấy rời khỏi tầm mắt ngài.”
Hắn nhíu đôi mắt phụng: “Vậy cô cũng chuyển lời ta cho Lăng Tiêu, đồ đệ ngài ấy hình như dây vào nhân vật phiền phức ghê gớm nào đó rồi.”