Hộ Tâm
Chương 48 :
Ngày đăng: 03:44 19/04/20
Nhạn Hồi đau bụng hết ba ngày. Trong ba ngày này nàng cơ bản không ăn thứ gì khác, mỗi lần nghe tiếng cửa phòng bên cạnh vang lên, nàng bèn đẩy cửa
xông ra, chặn Thiên Diệu lại, giương mắt nhìn hắn: “Xuống bếp à?”
Thiên Diệu liếc nhìn nàng không nói lời nào, nhưng cũng thật sự đi vào bếp.
Nhạn Hồi tự nguyện theo sau. Ngày nào cũng có món ngon dâng tới miệng là sung sướng nhất.
Nàng chưa khỏe hẳn, ở Vong Ngữ lâu lại có ăn có uống nên đương nhiên không
muốn đi. Còn Thiên Diệu hình như cũng không vội đi tìm những bộ phận
khác của cơ thể, hắn không nhắc tới chuyện này với Nhạn Hồi. Nàng cũng
vờ như không biết, coi như nghỉ ngơi một thời gian.
Bám theo Thiên Diệu ăn chực ba ngày, đột nhiên có một tin tức truyền ra.
Cái chết của Phụng Minh đã lan truyền rộng rãi, tin tức Thất Tuyệt đường
công khai là Phụng Minh bệnh chết. Song bất kỳ ai có đầu óc cũng đều ko
tin, nhất thời trong giang hồ bàn tán xôn xao về cái chết của ông ta, đa phần đều nói ông ta bị điệt nhi của mình mưu quyền sát hại. Cách nói
này hợp tình hợp lý không chê vào đâu được, dù vậy vẫn còn hai cách nói
khác.
Một là Phụng Minh chết dưới tay Hồ yêu Thanh Khâu, hai là Phụng Minh chết dưới tay người tu tiên.
Có điều, người tu tiên này lại giết Phụng Minh, có người đoán là tu tà, cũng có người chĩa mũi dùi về phía Nhạn Hồi.
Thế nhưng đây chỉ là suy đoán, không ai có thể làm được gì.
Lúc nghe được tin này từ Huyền Ca, Nhạn Hồi đang uống canh gà Thiên Diệu
hầm, một hơi uống cạn chén canh lớn. Xong xuôi nàng mới ngẩng đầu đáp
lời Huyền Ca: “Chỉ là suy đoán thôi mà. Không sao, cứ để họ đoán đi,
thích thế nào thì đoán thế ấy, không tiết lộ tin tức gì thì thôi, nhưng
nếu tin này đã lộ rồi, tốt nhất là cứ như hiện giờ, mấy phần thật mấy
phần giả, để người ta không phân biệt được phần nào là giả phần nào là
thật. Dù sao là ta thì cuối cùng ta cũng chĩa mũi dùi về phía Phụng
Thiên Sóc…”
“… Huyền Ca, cô lo cho Phụng Thiên Sóc đi còn hơn. Ta cũng chỉ là một trong số các suy đoán thôi, không sao không sao.” Nhạn
Hồi liếm thìa, còn chưa đã thèm, nàng nhìn sang Thiên Diệu, giống như
không hề nghe đoạn hội thoại này, “Canh gà hôm nay hết rồi sao?”
Thiên Diệu đang tự đánh cờ trên bàn, không buồn để ý tới nàng.
Nàng bĩu môi: “Nhỏ nhen!”
“Cô đã uống nhiều lắm rồi, uống nữa sẽ đau bụng đó.” Huyền Ca thấy nàng
thèm thuồng như một con cún, không khỏi khuyên can, “Cho cô ăn ít là tốt cho cô thôi. Ta cho cô biết tin đó, cô đừng lo lắng quá.” Nàng ta gõ
Thiên Diệu nghe vậy, ánh mắt lạnh đi: “Đại sư huynh của cô hình như rất tốt với cô.”
“Huynh ấy đối với ai cũng tốt hết.” Nhạn Hồi không để ý đáp, “Trách nhiệm quá
nặng, chuyện gì cũng thích ôm về phía mình. Rất nhiều sư thúc nói huynh
ấy là đệ tử giống sư phụ ta nhất…”
Chưa nói hết câu này, Nhạn Hồi đã im lặng, động tác trên tay cũng dừng, đôi mắt rũ xuống, không biết
nghĩ tới điều gì, nàng lại hít một hơi thật sâu, y phục trên tay nhanh
chóng được gấp chỉnh tề: “Không nói với ngươi nữa.” Nàng ngẩng đầu nhìn
hắn: “Hay là nói chuyện ta phải đi đi.”
Thiên Diệu nhìn nàng, im lặng chờ nghe.
“Ngay từ đầu ta đã không muốn xen vào ân oán giữa ngươi và Tố Ảnh, ngươi biết mà.” Ngữ điệu của Nhạn Hồi không nhanh không chậm, “Ngươi đã có xương
rồng, có sừng rồng, có thể hấp thu linh khí trời đất tu luyện trở lại.
Những phần tiếp theo ngươi tự đi tìm thôi, ta thật sự phải đi rồi.”
“Nhạn Hồi!” Thiện Diệu hiếm khi nghiêm túc gọi tên nàng như vậy, bởi vậy hai
chữ này vừa thốt ra, Nhạn Hồi bất giác ngây người, nhanh chóng lấy lại
khí thế nói tiếp: “Ngươi đừng mong thuyết phục ta, ta nghĩ lâu lắm rồi,
tuy đúng là ta có vảy Hộ Tâm của ngươi, đúng là ngươi đã cứu mạng ta,
cũng đúng là quan hệ rất sâu xa,,,” Nàng tự nói phần mình, giọng hơi yếu hơn, nàng không thể không ho nhè nhẹ, tìm lại tự tin, “Tuy nhiên thời
gian qua coi như ta cũng lấy mạng đổi mạng trả hết tất cả rồi. Dù sao
chúng ta cũng không phải là người chung đường, bởi vậy ai đi đường nấy,
quay lại vị trí vốn có của mình đi.”
Thiên Diệu im lặng một hồi,
cất tiếng: “Trên nhân thế này, ta vốn đã không còn chốn dung thân.” Hắn
cụp mắt, nhìn lòng bàn tay mình, ở đó vẫn còn vương hơi ấm, “Nhưng cô…”
Hắn chăm chú nhìn Nhạn Hồi, giọng nhẹ nhàng chậm rãi: “…đã giúp ta lấy lại chỗ đứng.”
Bởi vậy,”vị trí vốn có” đối với Thiên Diệu rốt cuộc là ở đâu…
Nhạn Hồi nghe thấy lời này bất giác lại thất thần.
Có người cần nàng đến vậy, dựa dẫm vào nàng đến vậy, trên thế gian này,
đối với một người nào đó, thì ra nàng có ý nghĩa quan trọng như vậy…
Mẹ nó, sao nàng lại cảm thấy tim mình như một con chim nhỏ đang ca hát vui vẻ nhỉ…
Mẹ nó, sao nàng lại cảm thấy thần quang trên người Thiên Diệu lại bùng lên hơn nữa…