Hộ Tâm
Chương 52 :
Ngày đăng: 03:44 19/04/20
Mộ phần của mẫu thân Nhạn Hồi nằm trên một dốc núi nhỏ ngoài thôn, lúc hai người đi lên dốc núi, mặt trời đã sắp lên chính ngọ.
Không khí hơi nóng, nhưng chính những lúc như vậy bầu trời mới xanh đến trong suốt, khắp nơi nở đầy những bông hoa nhỏ li ti. Nhạn Hồi hít một hơi
thật sâu, đi lên dốc núi, nhìn thấy ngôi mộ cô độc không biết đã bao lâu không ai quét dọn, nàng im lặng đứng rất lâu, sau đó quỳ xuống, nhưng
không quỳ nghiêm túc như người khác khi quỳ trước mộ.
Nàng bẩm sinh đã có tính tự do tản mạn, không kính trọng quá mức nhưng cũng không mất đi lễ phép.
“Mẹ.” Nàng nhìn sang bên cạnh, có một bia mộ khác được dựng xiêu vẹo, không
ngay ngắn như bia mộ nàng đang quỳ, bĩu môi gọi, “Lão già ma men.” Nàng
khấu đầu, “ Con gái hai người về thăm hai người đây!”
Tay nàng
xách bình rượu mua ở chỗ Tửu nương trong thôn, mở nắp ra, đổ trước bia
mộ xiêu vẹo kia, “Con lười nên không nhổ cỏ trước mộ hai người đâu,vì
sau này cỏ cũng mọc lên lại.”
Thiên Diệu nghe vậy im lặng một
hồi, cuối cùng không nhịn được lên tiếng chê bai: “Ngàn dặm xa xôi đến
đây mà sao không chịu dọn dẹp cỏ trước mộ cha mẹ?”
“Lúc mẹ qua
đời nhà quá nghèo, ngay cả một cỗ quan tài mỏng cũng mua không nổi nên
chôn dưới thảm cỏ.” Nhạn Hồi chùi chùi chữ trên bia mộ, “Lỡ như cỏ này
mẹ ta trồng thì sao.”
Thiên Diệu nghe vậy không biết nên nói gì.
Mẹ Nhạn Hồi mất sớm, thật ra không để lại cho nàng quá nhiều hồi ức, nhưng nàng vẫn nhớ cảm giác lúc nhỏ ngồi bên cạnh mẹ, vừa nhìn bà may áo vừa
nghe bà hát đồng dao.
Từ đó về sau không có ai dịu dàng bảo vệ Nhạn Hồi như mẹ nữa.
Từ sau khi mẹ mất đi, cha nàng suốt ngày nát rượu, cả ngày chìm đắm trong
cơn say, nàng sống như một đứa trẻ hoang. Cho dù sau đó được Lăng Tiêu
đưa về núi Thần Tinh, nhưng hơi ấm mà mẹ cho nàng vẫn không ai thay thế
được.
Ngồi trước mộ một lúc lâu, Nhạn Hồi phủi phủi mông đứng dậy: “Đi thôi.”
Thiên Diệu quay đầu nhìn nàng: “Đi đâu?”
Nàng móc túi, bên trong có chìa khóa đang kêu leng keng: “Bái tế cha mẹ xong xuôi rồi, đương nhiên là phải lấy tiền công thời gian qua liều mình
kiếm được chứ.”
Trấn Phong Nhai thật ra cũng khá xa quê Nhạn Hồi, nhưng ngự kiếm chỉ mất nửa ngày đường. Nàng thầm nói, dù sao cũng ngự
kiếm một lần rồi, thôi mặc kệ lần hai ba bốn sau đó. Chỉ cần Thiên Diệu
đừng nhiều chuyện hỏi nàng gì đó thì nàng có thể giả ngu giả ngơ đưa hắn theo, dù sao…
Hắn cũng không mang vướng bận gì cho nàng.
Ngự kiếm đến được trấn Phong Nhai đã là chiều tối, hai người dường như rất
quen thuộc đường đến khách điếm, tuy chưa ai từng đến trấn này, nhưng
vừa nhìn biển hiệu là có thể thành thạo tìm được một khách điếm, thuê
hai gian phòng vào ở.
Nhạn Hồi vốn định yên lặng ngủ một đêm ổn
thỏa. Nhưng nào ngờ ngủ đến nửa đêm, bất ngờ nghe thấy trên nóc nhà
vào tình yêu nữa, người từng bị phản bội tình cảm như vậy làm sao còn
yêu ai được.
Nếu hắn vẫn còn có thể yêu một người khác, vậy sức hút của người đó phải rất ghê gớm, còn hắn… cũng phải hạ quyết tâm rất lớn.
Nhạn Hồi tự thấy đúng là nàng không có đủ sức hút ghê gớm đến vậy.
Ngồi uống trà ở hậu viện ngân lâu chưa được mấy chốc, chưởng quầy đã đem
tiền tới, ba đĩnh bạc lớn nặng trĩu trên tay, còn có một xấp ngân phiếu
thông dụng và một túi bạc vụn.
Nhạn Hồi cầm những thứ này cảm
thấy hạnh phúc trào dâng từ tận đáy lòng, ấm áp chảy khắp toàn thân.
Nhưng còn chưa hoàn toàn hưởng thụ hết cảm giác tê dại khi có được một
món tiền lớn, đĩnh bạc trong tay đã bị Thiên Diệu lấy đi.
Nhạn Hồi
tức thì nổi giận, nhưng nghe hắn bên cạnh nói với chưởng quầy: “Nếu ta
muốn mua tin tức chỗ các ngươi thì đĩnh bạc này có đủ không?”
Chưởng quầy cũng ngây người, “Chuyện này…” Ông ta nhìn Nhạn Hồi, thấy nàng
giật lại đĩnh bạc trong tay Thiên Diệu, ôm tiền nhìn mình nói, “Ta mua
tin tức ở đây cũng phải trả tiền sao?”
Chưởng quầy vuốt mồ hôi, “Đại nhân muốn biết điều gì… tiểu nhân biết thì sẽ nói hết. Không cần trả tiền đâu…”
Nhạn Hồi huých huých Thiên Diệu, “Vậy chuyện hắn muốn hỏi cũng chính là
chuyện ta muốn hỏi, ông cứ trả lời hắn đi.” Nàng lườm Thiên Diệu, vẻ mặt như đang nói “Ngươi muốn biết gì ta sẽ giúp ngươi, nhưng đừng đụng vào
tiền của ta.”
Chưởng quầy cười khổ, bụng rủa thầm, ở trên phái xuống người kiểu gì đây…
Thiên Diệu dường như đã lấy làm quen với hành động này của nàng, mặt chẳng hề biến sắc.
Chưởng quầy vẫn duy trì tôn nghiêm khí độ của một chưởng quầy, hành lễ với hai người, “Tiểu nhân không quản lý mảng tin tức, tiểu nhân sẽ gọi người
tới, đại nhân muốn hỏi gì cứ hỏi.”
Chờ chưởng quầy đi, Nhạn Hồi
ôm tiền lơ đãng hỏi Thiên Diệu: “Lẽ nào ngươi muốn hỏi về tung tích của
gân rồng sao, hai mươi năm trước Thất Tuyệt đường còn chưa có, ta đoán
chắc họ cũng không biết gân rồng của ngươi bị phong ấn ở nơi nào đâu.”
“Không.” Ngón tay Thiên Diệu gõ nhẹ lên bàn, “Ta cũng muốn nghe ngóng tung tích của công chúa Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu.”
Nhạn Hồi ngây người, “Tại sao?”
Thiên Diệu liếc nàng, “Vì mê hương thật sự chỉ dùng máu của Cửu Vĩ Hồ mới có thể luyện thành.”
Mới nghe lời này, Nhạn Hồi vẫn chưa phản ứng được, đến khi nghĩ kĩ lại,
nàng cảm thấy như bị tạt một chậu nước lạnh giữa mùa đông, lãnh lẽo thấu xương, kinh ngạc quay đầu nhìn Thiên Diệu.
“Ngươi nghi ngờ…”
Thiên Diệu không nói gì thêm.
Nhạn Hồi lập tức hoảng sợ như đang ngồi trên bàn chông.