Hộ Tâm

Chương 53 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Trong quá trình chờ người quản lý tin tức tới, Nhạn Hồi cảm giác lòng mình như nung như nấu.



Nghĩ kĩ lại, nếu mê hương thật sự chỉ có thể dùng máu Cửu Vĩ Hồ mới luyện

thành, còn công chúa Cửu Vĩ Hồ này lại mất tích một thời gian dài… Hiện

giờ Thanh Khâu tuy ở phía Tây Nam, nhưng chắc chắn không thể nào hoàn

toàn không có thế lực ở Trung Nguyên, với sức mạnh của họ mà vẫn không

thể tìm được tung tích của công chúa Cửu Vĩ Hồ, thì nàng ta…





khi nào công chúa Cửu Vĩ Hồ này đã bị Tố Ảnh bắt rồi không, hay thậm

chí… đã bị ả ta móc nội đan lấy máu luyện hương rồi không?



Nếu

vậy, tộc Cửu Vĩ Hồ coi trọng huyết thống nhất định sẽ vô cùng phẫn nộ,

hai giới Tiên Yêu không dễ gì mới tạm thời ổn định, có khi sẽ vì vậy mà

nảy sinh xung đột lớn cũng không chừng…



Nhạn Hồi càng nghĩ càng

cảm thấy đáng sợ, năm mươi năm trước người tu đạo và Yêu tộc giao tranh, tuy nàng không tham dự, nhưng chỉ nghe người xưa kể lại đã đủ khiến

người ta giật mình.



Cuối cùng tuy người tu đạo chiếm lĩnh Trung

Nguyên, đẩy lùi Yêu tộc, nhưng chiến tranh hỗn loạn lại khiến dân chúng

lưu lạc khắp nơi, sinh linh đồ thán. Người và Yêu đều phải ăn quả đắng.



Thế gian bình yên nghỉ ngơi mấy chục năm, không dễ gì mới khôi phục lại

trật tự, nếu bị phá hoại bởi chút lòng riêng của Tố Ảnh, vậy thật sự…



Nhạn Hồi càng nghĩ càng thấy hoảng hốt, trong khi nàng lo lắng thì Thiên Diệu bên cạnh lại nhàn nhã uống trà.



Một chốc sau, bên ngoài truyền tới tiếng người mắng mỏ, hòa lẫn với tiếng

bước chân hỗn loạn hướng về phía căn phòng này: “Đã nói cứ cho bọn tùy

tùng ứng phó với khách là được rồi mà, đại nhân vật nào mà bắt ông phải

đón tiếp, ông đang bận lắm!”



Nói xong có một đại hán cường tráng

mắt to mày rậm xách một bình rượu say mèm đi vào. Vào phòng rồi cũng

chẳng nhìn ai mà vén áo tùy tiện ngồi xuống ghế, chiếc ghế kêu cọt kẹt

mấy tiếng khi ông ta ngồi xuống. Ông ta cũng mặc kệ, ngẩng đầu dậm chân, duỗi thẳng người trên ghế, sau đó ngáy o o.



Thấy dáng vẻ người đến, Nhạn Hồi sửng sốt, Thiên Diệu cũng khẽ nhíu mắt.



Chưởng quầy sau lưng lập tức theo vào, đứng trước mặt người trông như ăn mày

kia, cười hùa nói: “Đại nhân, đây là chủ sự tình báo phân đường này,

người này tính tình hơi quái lạ, nhưng có chút bản lĩnh, tin tức cô

cần…”



Còn chưa dứt lời, đại hán như đang ngủ kia lập tức tỉnh

dậy, hắn nổi giận đạp một cước lên mông chưởng quầy, khiến chưởng quầy

loạng choạng ngã thẳng về phía Thiên Diệu và Nhạn Hồi. Hai người đang

ngồi đều tránh ra, chưởng quầy chúi đầu lên ghế, ôm mũi một hồi không

nhổm dậy được.
thóp Phụng Minh, chắc chắn chuyện này có thể uy hiếp ông ta, bởi vậy mới nói câu đó.



Ai cũng là tay lão làng cả, câu nào trông cũng êm

đềm không gợn sóng, nhưng sau khi xâu chuỗi quan hệ bên trong Nhạn Hồi

mới biết, thật ra lại ngầm ẩn chứa những chuyện chấn động kinh người như vậy.



Tạm thời đè nén cảm xúc, Nhạn Hồi nói: “Tốt lắm.” Nàng đứng lên, “Vậy bắt đầu từ bây giờ, những chuyện vừa rồi ngươi không được nói cho bất kì ai nghe nữa.”



Hiếm khi nàng thu lại vẻ tản mạn, ánh mắt

lộ sự rét lạnh: “ Ta hỏi ngươi câu cuối cùng, ngươi có biết người trên

giang hồ dễ chết vì chuyện gì nhất không?”



Đô Tri Đạo bĩu môi: “Người trên giang hồ đều dễ chết, không có lý do.”



“Hôm nay ta cho ngươi biết một lý do rất phổ biến.” Nhạn Hồi nhìn gã, “Vì ngươi biết quá nhiều.”



Đô Tri Đạo tự hỏi mình cường tráng cả đời, chưa bao giờ sợ hãi điều gì,

nhưng lúc này nhìn ánh mắt của Nhạn Hồi, gã bỗng cảm thấy sởn gai ốc.



Nhạn Hồi không nói thêm, cũng không nhìn Thiên Diệu mà tự mình ra khỏi

phòng. Thiên Diệu trầm ngâm trong thoáng chốc rồi theo nàng ra ngoài.



Nhạn Hồi thoăn thoắt bước ra đường, Thiên Diệu nhìn theo bóng nàng cúi đầu đi, cất tiếng gọi: “Nhạn Hồi.”



Nàng khựng lại, quay đầu nhìn hắn. Vẻ mặt Thiên Diệu trầm tĩnh, hắn lặng lẽ

đứng đó, thản nhiên nhìn nàng, để tâm trạng nàng tạm thời ổn định lại.



“Chuyện này không hề liên quan đến cô, cô không cần hoảng hốt.”



Nói ra câu này, Thiên Diệu dường như nghe thấy trái tim cứng hơn đá của mình bị đá đạp vào một phát, chấn động từng hồi…



Hắn đang an ủi nàng.



Hắn lại… chủ động an ủi người khác.



Nhưng nhìn thấy Nhạn Hồi sau khi nghe thấy câu này, sóng mắt thoáng động,

Thiên Diệu lại cảm thấy rằng, an ủi thì an ủi, có gì kì lạ đâu. Những

lúc thế này, hắn nên an ủi Nhạn Hồi chứ…



Nhạn Hồi cúi đầu: “Ta biết, ta không có gì phải hoảng hốt.”



Nhưng mà… chuyện mê hương và núi Thần Tinh đã có quan hệ kéo cắt không đứt

nói không rõ rồi, chuyện công chúa Cửu Vĩ Hồ, chắc núi Thần Tinh cũng…

tránh không thoát.



Hay có lẽ, Lăng Tiêu…



Chắc chắn cũng liên quan không ít tới chuyện này.



Một khi liên quan đến Lăng Tiêu, Nhạn Hồi liền khó lòng kiềm chế, không thể không lúng túng.