Hộ Tâm

Chương 54 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Lúc trước không có

tiền, Nhạn Hồi một lòng chạy đi kiếm tiền, nhưng hiện giờ có tiền rồi,

lại còn là một món tiền đủ để nàng mua một ngôi nhà trong trấn này, nuôi mười đầu bếp như Trương mập, thế mà nàng lại không biết nên đi đâu về

đâu.



Nhạn Hồi đưa Thiên Diệu tới khách điếm tốt nhất trong trấn, kêu chưởng quầy lấy cho nàng gian phòng tốt nhất, đang chờ tiểu nhị đưa nàng lên lầu hai, bên cạnh bỗng truyền tới một giọng nói mang theo kinh ngạc vui mừng không nén nổi: “Cô cũng ở đây à!”



Nghe thấy âm

thanh này, Nhạn Hồi lập tức cảm thấy nhức đầu. Nàng quay lại, thấy bên

cạnh quả nhiên là tiểu Thế tử của nước Thanh Khâu đang đứng.



Hiện tại người nàng không muốn gặp nhất là người này đây. Nhạn Hồi dời mắt, hoàn toàn coi như mình không nhìn thấy nó.



Tùy tùng bên cạnh tiểu Thế tử cũng liều mình kéo nó lại, nhưng ba lần bốn

lượt đều bị nó vùng ra, nó kiên định bước thẳng về phía Nhạn Hồi: “Ta

nghĩ thế nào cũng cảm thấy là cô, tại sao cô lại giả vờ không biết ta?”



Nàng thở dài, đang định đỡ đòn chính diện, nhưng bên cạnh có một bóng người

bước vào, là Thiên Diệu tới chắn trước mặt nàng, vừa khéo chặn tiểu Thế

tử đang đi tới.



Tiểu Thế tử ngẩn ra. Nhạn Hồi cũng ngây người,

chưa kịp phản ứng thì cổ tay bỗng nóng lên, là Thiên Diệu nắm cổ tay kéo nàng đi lên lầu.



Nhạn Hồi nhìn vào gáy hắn, không kịp phản ứng với vị trí kẻ đi trước người đi sau của họ.



Vì bình thường... luôn là nàng đi trước mà.



Có lẽ phát giác được ánh mắt ngạc nhiên của Nhạn Hồi, hắn khẽ quay đầu

nhìn nàng: “Tiểu nhị đang dẫn đường ở phía trước kìa, cô không muốn về

phòng sao?”



Hình như nói cũng có lý, tiểu nhị còn đang bận mà, không thể làm lỡ thời giờ của người ta...



Nàng bị Thiên Diệu kéo đi một lúc, tiểu Thế tử phía sau dường như đột nhiên

sực tỉnh, vội bước nhanh theo, hỏi: “Người này là ai, tại sao lại ở

chung với cô?”



Thiên Diệu không quay đầu, phớt lờ sự tồn tại của nó, Nhạn Hồi cũng không đáp nó, vậy là tiểu Thế tử tiếp tục theo lên

lầu, kiên trì bền bỉ nói: “Từ sau lần đó ta thật sự vẫn luôn tìm cô, tộc Cửu... tộc ta là người có ơn phải báo, lúc đó cô cứu ta, ta nhất định

sẽ báo đáp cô.”



Cuối cùng Nhạn Hồi cũng không nhịn được nữa,

trước lúc đi hết cầu thang bèn quay đầu nói với nó: “Báo đáp tốt nhất là đừng đi theo ta nữa. Coi như không có chuyện trước đây, đi mau đi.”



Bước chân tiểu Thế tử khựng lại, lát sau nghiêm túc nói tiếp: “Chuyện đã xảy ra tức là đã xảy ra, ta không thể coi như nó không tồn tại, ta nói sẽ


Nhạn Hồi ở trong phòng nhìn chiếc bàn bị mình đập nát,

tâm trạng phập phồng, ngổn ngang trăm mối, cuối cùng cười khổ không rõ

mùi vị, ngồi xuống ghế ngửa đầu nhìn trời.



Chuyện gì thế này...



Ngồi chưa bao lâu, ngoài cửa xuất hiện một bóng người.



Nhạn Hồi không nhìn đã hỏi: “Tại sao ngươi lại cho họ biết tin này?”



Giọng nàng không quá trầm bổng, thậm chí không khác gì bình thường, nhưng

Thiên Diệu nhạy bén phát giác được Nhạn Hồi đang giận, hơn nữa lửa giận

không nhỏ.



“Hôm qua ta đã nói rồi, Tiên Yêu định sẵn sẽ đại

chiến. Cho dù không phải hiện giờ, đến lúc ta tìm lại được toàn bộ pháp

lực, ta nhất định cũng bắt Tố Ảnh trả lại món nợ này.”



Giọng Nhạn Hồi hơi lạnh: “Đó chỉ là ân oán giữa ngươi và Tố Ảnh, ngươi không cần thiết phải kéo nhiều người vào như vậy.”



“Không phải ta kéo nhiều người vào chuyện này, Nhạn Hồi.” Thiên Diệu nói tiếp: “Tố Ảnh tâm cơ thâm sâu, cô ta không thể nào không biết giết một công

chúa Cửu Vĩ Hồ sẽ mang lại hậu quả nghiêm trọng dường nào. Có lẽ cô ta

đã âm mưu ở một thời điểm tuyệt đối có lợi cho mình, đem chuyện này công cáo thiên hạ, núi Thần Tinh sư môn của cô và những môn phái khác không

thể nào không hay biết gì.” Ánh mắt Thiên Diệu càng nói càng lạnh, “Nghĩ lại đại hội ở núi Thần Tinh ba tháng trước, cùng với cái chết của Tề

Vân chân nhân đi. Những chuyện đó cô không nghi ngờ gì sao? Ta có suy

đoán của ta, còn cô không có thật sao? Dã tâm của môn phái tu đạo cũng

không nhỏ...”



“Đừng nói nữa.” Nhạn Hồi ngắt lời hắn.



“Chỉ là, lúc này ta đứng về phía Yêu tộc, giúp họ một chút để họ chuẩn bị

xong trước khi Tố Ảnh còn chưa mưu tính hết thôi. Còn cô... cô có suy

nghĩ của riêng mình, cô không muốn nghĩ suy tường tận chuyện này, cũng

không muốn bị người ta vạch trần.”



Đến lúc này, Nhạn Hồi không thể không thừa nhận, Thiên Diệu rất hiểu nàng, hiểu nàng hơn cả bản thân nàng nữa.



Hắn nhìn nàng im lặng không nói, “Tiên và Yêu định sẵn không thể nào cùng

tồn tại trên thế gian. Năm mươi năm trước, tổ sư Thanh Quảng chân nhân

của Tiên môn cô và Đại quốc chủ Thanh Khâu đã dùng hành động để nói rõ

đạo lý này, không đấu đến lúc cá chết lưới rách, đến lúc cả hai bên đều

không còn sức lực tiếp tục thì Tiên Yêu không thể nào đội trời chung.”



Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi một lúc thật lâu, hờ hững bổ sung thêm: “Nhạn Hồi, tâm tính như cô nên theo ta vào Yêu đạo mới phải.”