Hộ Tâm

Chương 55 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Theo Thiên Diệu vào Yêu đạo?



Nhạn Hồi nghe xong thì thờ ơ quay đầu nhìn hắn, coi như hắn nói bừa. Từ sau

khi nàng được Lăng Tiêu đưa về núi Thần Tinh, mười năm nay chỉ tu đạo

thuật Tiên môn, trong xương cốt thấm nhuần linh khí, nếu tu Yêu pháp há

chẳng phải cắt gân tẩy tủy, bỏ mất nửa mạng trước rồi mới vào được Yêu

đạo sao...



Vậy há chẳng phải bắt nàng phải chịu khổ hay sao? Có điên mới theo Thiên Diệu vào Yêu đạo.



Nhạn Hồi lập tức chép miệng, vứt chuyện này đi.



Hôm sau tin tức Thanh Khâu tuyên chiến đã truyền đi khắp Trung Nguyên đại địa.



Các môn phái tu tiên đều vô cùng kinh ngạc, một là ngạc nhiên vì Tố Ảnh âm

thầm giết chết một công chúa Cửu Vĩ Hồ của Thanh Khâu, hai là ngạc nhiên vì nước Thanh Khâu sau khi biết tin tức, không nói một lời, không chừa

đường lui mà tuyên chiến ngay.



Các Tiên môn đều hỗn loạn, có

người lớn tuổi muốn mời Thanh Quảng chân nhân của núi Thần Tinh đến chủ

trì đại cuộc, nhưng Thanh Quảng chân nhân đã bế quan mấy tháng chưa ra,

ngay cả người của núi Thần Tinh cũng không thấy tung tích. Chúng Tiên

môn như quần long vô chủ.



Tố Ảnh ở Quảng Hàn môn cao ngạo buông lời, nói cứ để Thanh Khâu mặc sức đến chiến.



Nhất thời các môn phái tu đạo và Yêu tộc đều gươm nỏ sẵn sàng.



Tiểu trấn Nhạn Hồi ở cũng cách biên giới Thanh Khâu một đoạn, nhưng mấy ngày nay, người tu đạo ngự kiếm trên trời tới đây đã nhiều hơn trước gấp ba

lần.



Nhạn Hồi thầm suy ngẫm, e là không thể ở trấn này lâu thêm

nữa. Chiều tối, nàng đã tính toán xong chuyện trong lòng định đi tìm

Thiên Diệu ngửa bài. Nàng nghĩ, nếu Thiên Diệu tìm lại được cơ thể sẽ

quyết chiến với Tố Ảnh thì thôi, nhưng nếu muốn giúp Yêu tộc khai chiến

với Trung Nguyên, vậy nàng và Thiên Diệu nên sớm đường ai nấy đi thì

hơn.



Không cùng chí thì cũng chẳng thể chung đường.



Nhưng lúc sắp mở cửa, nàng lờ mờ nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh chấp nho

nhỏ truyền đến, là tiểu Thế tử Chúc Ly của nước Thanh Khâu lại đang ở

bên ngoài tranh chấp với lão tùy tùng.



“... Theo tình thế này, nếu ngài còn không về, qua đêm nay e là bên kia không dễ đi đâu!”



“Ta đã nói là chờ cô ấy ba ngày.”



“Ôi chao ôi! Ông trời ơi! Tiểu tổ tông! Nếu cô ấy muốn đi với ngài thì đã

đi từ sớm rồi! Còn rề rà mấy ngày này làm gì chứ! Ngài ấy, đừng làm mình làm mẩy nữa, theo lão bộc về đi!”



Một hồi sau Chúc Ly bên ngoài chỉ nói một câu: “Ngày mai sẽ đi.”



Vẫn còn cứng đầu, Nhạn Hồi thở dài, mở cửa ra nhìn thẳng vào Chúc Ly nói: “Hôm nay ngươi về đi, chờ tới ngày mai cũng vô ích.”



Chúc Ly nghiến răng, cuối cùng tính trẻ con cũng phát tác, “Tóm lại ta sẽ chờ cô tới ngày mai mới đi.”



Nhạn Hồi thấy nó bắt đầu giở thói bá đạo, lòng biết những người tính như vậy sẽ không thể nào khuyên được, nên cũng không để ý tới nó nữa, nàng gõ

cửa phòng Thiên Diệu gọi hắn: “Xuống lầu ăn cơm, có chuyện nói với

ngươi.”



Thiên Diệu trong phòng vốn đang tĩnh tọa điều tức, cũng không có chuyện gì làm, Nhạn Hồi vừa gọi hắn bèn ra ngay.


Nàng ta vừa dứt lời, mười đệ tử núi Thần Tinh sau lưng đều đồng loạt đặt tay trên đốc kiếm, ra vẻ gươm nỏ sẵn sàng.



Nhạn Hồi liếc nhìn họ, bên trong cũng có mấy gương mặt quen thuộc, đều là

đệ tử cấp cao của núi Thần Tinh, pháp thuật tu vi đều không kém Tử Thần

và Tử Nguyệt. Hơn nữa ở đây còn có Lăng Phi, nếu ra tay, chỉ dựa vào một mình nàng còn phải bảo vệ Thiên Diệu... chắc chắn là không thể thắng.



Lòng Nhạn Hồi căng thẳng, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, nói: “Lăng Phi,

mâu thuẫn giữa ta và ngươi ở núi Thần Tinh còn có ai không biết, ngươi

muốn vấy nước bẩn lên người ta thì cứ mặc sức vấy đi. Tướng công của ta

khôi ngô tuấn tú, khí độ bất phàm, ngươi cứ nhìn chàng như hổ rình mồi,

ta không bảo vệ chàng lẽ nào chờ ngươi đến cướp sao?”



Hai chữ “tướng công” vừa thốt ra, mọi người có mặt đều im lặng, Tử Thần chau mày nhìn nàng.



Thiên Diệu vừa nghe thấy hai chữ “Lăng Phi”, ánh mắt nhìn sang Lăng Phi lập

tức trở nên kỳ lạ. Sát khí nặng thêm mấy phần, sự lạnh lẽo trên mặt cũng đậm hơn rất nhiều.



Lăng Phi lại cười lạnh: “Tướng công? Nhạn Hồi, ngươi thật sự đã xuống núi ở chung với yêu vật, ngày càng không biết xấu hổ.”



Tử Nguyệt cũng góp lời sau lưng ả: “Xuống núi một tháng đã có tướng công?

Nhạn Hồi, ngươi từng mơ tưởng đến sư phụ, tâm tư ghê tởm tột cùng, ngươi tưởng núi Thần Tinh thật sự không ai biết sao?”



Nàng ta vừa nói xong, các đệ tử khác đều nhìn nhau, ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo hơn bao

giờ hết, Tử Thần bèn lớn tiếng mắng: “Tử Nguyệt!”



Tử Nguyệt lại

không chịu ngừng: “Tâm tư giấu mười năm mà lại tan biến trong một sớm

một chiều à? Chẳng qua ngươi muốn che chở cho yêu vật bên cạnh này thôi! Ta nhổ vào! Đúng là tự hạ thấp bản thân!” Tử Nguyệt căm hận nói thêm,

“Nếu phụ mẫu ngươi còn tại thế cũng nhất định mắng ngươi là thứ không ra gì!”



Tử Thần nghiêm giọng quát lớn: “Tử Nguyệt! Muội đang nói bừa gì đó!”



Ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo khôn cùng: “Nếu phụ mẫu ngươi còn tại thế, nhất

định phải dạy dỗ lại ngươi lễ tiết đối nhân xử thế.” Vừa dứt lời nàng

bèn lắc người, chỉ trong chớp mắt, gần như không có người nào trong

phòng phản ứng kịp. Nhạn Hồi đã lắc mình tới bên cạnh Tử Nguyệt.



Tử Nguyệt giật mình, vừa lui ra phía sau đã cảm giác thanh chủy thủ thường đeo bên mình bị Nhạn Hồi rút ra khỏi vỏ, Tử Nguyệt kinh hô, chốc sau

cằm đã bị khống chế, răng bị dùng lực vạch ra, không thể nào khép miệng

lại được.



Nhạn Hồi sắc mặt lạnh lẽo đứng trước mặt nàng ta,

“Lưỡi ngươi để lại cũng tổn hại âm đức, chi bằng ta giúp ngươi cắt xuống cho xong.”



Sắc mặt Tử Nguyệt liền tái xanh, Nhạn Hồi đưa tay lên hạ đao xuống.



Tử Thần bên cạnh lớn tiếng gọi tên Nhạn Hồi, nhưng nàng hoàn toàn không

lay chuyển, lúc mũi chủy thủ rơi xuống miệng Tử Nguyệt, bỗng bên cạnh có một lực đạo đánh tới, hất Nhạn Hồi ra, nàng xoay người, đáp xuống trước mặt Thiên Diệu.



Chủy thủ trên tay nàng lúc này đã dính máu,

lưỡi dao đã cắt rách môi Tử Nguyệt, cũng đâm lưỡi nàng ta bị thương,

nhưng rốt cuộc vẫn không cắt lưỡi nàng ta xuống.



Máu dính đầy

miệng, nàng ta bụm miệng mình, sau đó buông tay nhìn máu trong lòng bàn

tay, nhất thời sợ hãi tưởng Nhạn Hồi đã cắt đứt lưỡi mình xuống, kêu “A

a”, mấy tiếng rồi ngất xỉu tại chổ.



Sắc mặt Nhạn Hồi u ám, ánh mắt hung dữ nhìn Lăng Phi: “Ai dám cản ta!”



Không khí xung quanh lập tức trở nên hung ác như chốn Diêm La địa ngục.