Hộ Tâm

Chương 57 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Thế gươm nỏ sẵn sàng lan tỏa trong khách điếm nhỏ.



Khiếp sợ trước sức mạnh đòn vừa rồi của Thiên Diệu, đệ tử núi Thần Tinh chưa

lập tức ra tay, Nhạn Hồi ôm bụng cùng Thiên Diệu đứng đối diện với họ,

ánh mắt nàng lần lượt lướt qua gương mặt những người kia, cuối cùng dừng trên mặt Tử Thần, thoáng im lặng rồi dùng truyền âm nhập mật nói với

Thiên Diệu: “Đối phó với Lăng Phi xong ngươi còn bao nhiêu nội tức?”



“Hết rồi.”



Giọng Thiên Diệu truyền vào đầu nàng, Nhạn Hồi liền trầm ngâm, chỉ nói: “Chút nữa ta giữ chân bọn họ, ngươi đi đi.” Nàng bước tới phía trước một

bước, nhưng cổ áo bị kéo lại.



“Quay lại đây.” Giọng Thiên Diệu điềm tĩnh, hắn hờ hững nhìn lên lầu hai khách điếm: “Chúng ta có thể cùng đi.”



Chúc Ly đang đứng phía sau cột trụ trên đó tiếp xúc với ánh mắt Thiên Diệu, ánh mắt nó tối sầm, đứng ra ngoài.



Lão bộc phía sau muốn kéo Chúc Ly lại, nhưng bị Chúc Ly hất tay ra, thấy

Chúc Ly muốn rút trường kiếm trên eo, lão bộc vội cuống quýt đè tay nó

xuống, nghiến răng nhìn các đệ tử núi Thần Tinh phía dưới, mắt lộ ánh

sáng đỏ, gương mặt đầy nếp nhăn lập tức trở nên hung ác.



Cùng lúc này, Tử Thần bỗng quay đầu về phía lầu hai: “Yêu khí!”



Nơi Chúc Ly và lão bộc đang đứng lập tức bốc lên khói trắng, chẳng mấy chốc khói trắng miên man khắp khách điếm, trong đám đệ tử núi Thần Tinh hỗn

loạn, giọng Lăng Phi tuy vẫn đau đớn, nhưng lại cố trấn tĩnh hét lên:

“Đừng tự loạn trận tuyến, bày trận.”



Cánh tay Nhạn Hồi bỗng nhiên bị siết chặt, quay đầu nhìn lại, là Chúc Ly thấp hơn nàng một cái đầu đang kéo nàng: “Đi theo ta.”



Nhạn Hồi không có cơ hội phản kháng, nàng tức thì cảm thấy quanh người nổi

gió, vừa chớp mắt, trước mặt đã là mây trắng vẫn vít, gió mạnh rít gào.



Nhạn Hồi cúi đầu nhìn xuống, thấy dưới chân mình không phải đạp mây cũng không phải ngự kiếm, mà là lông da màu xám rất mềm mại.



Chúc Ly bên cạnh Nhạn Hồi nói: “Đừng hoảng, Triệu thúc đi nhanh lắm, bọn

người kia không đuổi kịp đâu, chúng ta nhất định có thể an toàn rời khỏi đây.”



Lúc này Nhạn Hồi mới phát hiện mình đang đứng trên lưng một Hồ yêu khổng lồ.



Còn chưa kịp thở phào, lòng nàng đột nhiên thắt lại: “Thiên Diệu đâu?” Nàng quay đầu, hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng Thiên Diệu, nhưng lại phát hiện

người nàng muốn tìm đang điềm nhiên như không ngồi xếp bằng phía sau,

nhắm mắt điều tức.



Nghe thấy tiếng hét, Thiên Diệu ngoảnh đầu lại nhìn nàng. Hắn không nói câu nào, nhưng đã đủ để vẻ mặt của Nhạn Hồi dịu lại.



Nàng bỗng dưng rã rời, ngồi bệt xuống: “Đau chết ta rồi…” Nàng xoa xoa bụng, lại đưa tay định sờ mặt, nhưng tay còn chưa chạm vào vết thương trên
liền có người tiếp ứng, Hồ yêu màu xám khổng lồ chay trên mây, bên dưới

có người Yêu tộc đang giao đấu với người tu tiên, không có ai tới cản

đường họ.



Trước khi vào nước Thanh Khâu phải bay qua một ngọn núi lớn cuối cùng – Tam Trùng sơn.



Nhạn Hồi từ trên mây nhìn xuống, dưới Tam Trùng sơn vẫn còn vết tích Tiên

Yêu tranh đấu năm mươi năm trước, đá vụn lởm chởm, cỏ dại cũng chưa mọc, là một vết nứt vừa dài vừa sâu như một vết sẹo đen sì không thấy đáy

trên mặt đất.



Năm mươi năm trước, Thanh Quảng chân nhân và Đại quốc chủ Thanh Khâu đã đấu trận cuối cùng ở đây rồi phân chia ranh giới.



Vết nứt từ trên trời cũng nhìn thấy rõ ràng này chính là ranh giới lúc đó để lại.



Nhạn Hồi đang nhìn “Chứng tích lịch sử” bên dưới, bỗng nhiên thấy Thiên Diệu đang ngồi đột nhiên đứng dậy.



Nhạn Hồi vô thức hỏi: “Sao vậy?”



Mắt Thiên Diệu lấp lánh ánh sáng khe khẽ: “Là gân rồng.”



Nhạn Hồi ngây người: “Cái gì?”



Thiên Diệu cong khóe môi: “Gân rồng của ta bị giam ở chỗ này.”



Nhạn Hồi chớp mắt, sau đó nhìn xuống dưới: “Tam Trùng sơn?” Nàng khó hiểu,

“Nhưng chẳng phải ngươi nói gân rồng của ngươi bị Hỏa giam giữ sao,

trong núi này làm gì có…”



Còn chưa dứt lời, dưới mặt đất đã không còn nhìn rõ vì sắc trời tối đen đột ngột có một ánh lửa chui ra, Nhạn

Hồi nhìn xuống, ngẩn người.



Nàng nhìn thấy trong biên giới sâu

không thấy đáy ban nãy chảy ra nham thạch nóng bỏng, nham thạch chầm

chậm chảy phía dưới, sau đó dần dần lấp đầy khe nứt, cuối cùng phun lên

trên, dung nham bắn ra, rơi xuống đá lạnh bên cạnh. Sau đó nham thạch

dưới đáy vẫn tiếp tục cuồn cuộn chảy, chẳng mấy chốc nham thạch lấp đầy

khe nứt kia lại biến mất.



Khe nứt không bị nham thạch nguội lạnh

lấp đầy, còn đá bên cạnh lại đốt đỏ rực, có thể thấy dung nham chảy dưới đáy kia nóng đến mức nào.



Tam Trùng sơn này…



Là một ngọn núi lửa còn hoạt động.