Hộ Tâm
Chương 58 :
Ngày đăng: 03:45 19/04/20
Biết được gân rồng ở đâu, nhưng lúc này Thiên Diệu không nóng lòng xuống thăm dò ngay.
Một là vì Tam Trùng sơn là vùng đất do Tiên môn canh giữ, hôm nay tuy có người của Yêu tộc tới tiếp ứng Chúc Ly, nhưng nhân số không nhiều, có lẽ có thể ngăn cản được người tu tiên trong phút chốc, nhưng đưa được Chúc Ly vào biên giới Thanh Khâu rồi họ cũng có thể tự mình rời đi. Thiên Diệu vốn không thể nào đi thám thính Tam Trùng sơn trong tình hình này.
Hai là... hiện giờ Nhạn Hồi đang bị thương, hắn cũng thiếu đi trợ thủ đắc lực nhất. Hắn thầm thuyết phục mình như vậy, nhưng sâu thẳm trong đầu lại có một ý nghĩ bất ngờ xuất hiện.
Hắn không thể để Nhạn Hồi trong tình trạng này theo mình đi mạo hiểm.
Ý nghĩ này rất rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến hắn không dám dùng lý trí nghĩ kĩ, chỉ thoáng bỏ qua rồi đảo mắt, vững vàng ngồi lại trên lưng Hồ yêu.
Nhạn Hồi lấy làm lạ: "Ngươi cảm giác được cơ thể của mình ở dưới rồi sao không đi xem thử?"
Thiên Diệu nhắm mắt, "Không vội gì lúc này, Tam Trùng sơn lớn như vậy, muốn thám thính tung tích gân rồng chắc chắn không dễ, nơi này gần Thanh Khâu như vậy, nói không chừng trong nước Thanh Khâu cũng có chút tin tức, tới Thanh Khâu thám thính trước rồi thương nghị sau."
Nhạn Hồi cảm thấy hắn nói cũng có lý, vậy là nàng cũng gật đầu ngồi xuống, rảnh rỗi chọc ghẹo Thiên Diệu mấy câu: "Kỳ lạ thật, lúc trước nếu phát hiện tin tức như vậy, mắt ngươi nhất định sáng như đốt đèn, mấy hôm nay chê tìm được quá nhanh à? Sao lại trở nên điềm tĩnh quá vậy?"
Chê tìm được quá nhanh?
Không, hắn chỉ sợ không đủ nhanh, hắn tham lam hận không thể chỉ trong chớp mắt là khôi phục lại được như trước kia.
Hắn nào chê nhanh. Chỉ là...
So với lúc trước, khi hắn không có gì cả, giờ đây hắn đã có thêm lo lắng do dự...
Sắc đêm nuốt chửng tất cả ánh sáng, Nhạn Hồi và Thiên Diệu đến Thanh Khâu trong bóng tối.
Sau khi Hồ yêu màu xám khổng lồ đáp xuống đất, trong khu rừng rậm rạp tĩnh lặng phía trước bỗng sáng lên mấy ngọn lửa, là người của Yêu tộc đốt đuốc chờ Chúc Ly ở cửa rừng.
Toàn thân Hồ yêu màu xám bốc lên một làn khói, sau một tiếng pháp thuật nhẹ vang lên, ông ta lại biến thành ông lão khòm lưng, ông ta vỗ vỗ ngực, thở dốc mấy hơi rồi nói với Chúc Ly: "Tiểu tổ tông ơi, lão bộc già rồi, không chịu nỗi hành hạ như vậy đâu! Lần sau ngài cũng phải suy nghĩ đến tâm trạng của lão bộc chứ!"
Thiên Diệu im lặng, kế đó cong môi, nụ cười ba phần mỉa mai ba phần lãnh đạm, ngoài ra có nhiều cảm xúc không rõ khác "Nghe cô nói vậy ta không giấu nổi niềm vui"
Khiến Tố Ảnh bất an, khiến nàng ta sợ hãi, khiến nàng ta sống trong suy đoán, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn tìm được một phần an ủi đáng khinh. Hãy đợi đấy, những ngày tháng như vậy mới chỉ là khởi đầu thôi.
Hắn sẽ đòi lại hết toàn bộ từng món nợ của hai mươi năm trước.
Khu rừng phía trước bỗng sáng lên.
Một toà nhà cao cao bỗng xuất hiện trước mặt mấy người. Đã đến nơi Chúc Ly ở.
"Hôm nay trời đã tối, các ngươi nghỉ ngơi trước đã" Chúc Ly lại nói "Chút nữa ta sẽ cho người đem thức tăn tới phòng các ngươi. Nhạn Hồi, vết thương trên mặt cô hôm nay ta sẽ sai người xử lý qua, ngày mai sẽ đưa y sư tới xem kĩ cho cô. Hôm nay ta cáo từ trước đây" Nói xong, nó bèn quay người theo một người khác đi về phía đại sảnh. Triệu thúc bên cạnh nó lẩm bẩm "Tiểu tổ tông ơi, ngài đưa một người tu tiên về, còn dắt theo một Yêu long, ngài làm sao giải thích với Thất vương gia đây!"
"Yêu long thì sao..."
Chúc Ly và Triệu thúc vừa nói vừa đi xa, chắc là đi bẩm báo với phụ thân nó về quá trình Trung Nguyên lần này.
Nghĩ kĩ lại, thân phận của Thiên Diêu hiện tại ở Yêu tộc cũng rất đáng ngại.
Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu vì muốn đạt được sức mạnh to lớn nên đã thống nhất Yêu tộc, hơn nữa đã thành một hệ thống tới nay tự nhiên đưa một nhân vật ghê gớm vào, nếu Thiên Diệu không có yêu cầu thì thôi, tuỳ tiện vứt ở chỗ nào cũng được, nhưng nếu hắn muốn chiếm một vị trí trong tầng lớp thống trị của Yêu tộc thì phải sắp xếp thế nào đây. Sức mạnh của Thiên Diệu sẽ góp sức cho ai...
Giang hồ triều đình không nơi nào không có tranh đoạt lợi ích, nguời đã vậy, yêu quái đương nhiên cũng vậy, tính toán quyên lợi tất cả đều là sợi tóc dẫn động toàn thân.
Nhạn Hồi chẳng buồn quan tâm tới những chuyện chỉ có người suy nghĩ nhiều mới thấu tỏ, nàng nhìn Thiên Diệu, hắn cũng không mấy hứng thù với những suy đoán kia, hai người đi theo người hầu cùng tới một tiểu viện.
----------------------------------------------------
Hiu hiu chương trước lỗi kĩ thuật nên mấy bạn ko vào cmt được làm ad buồn thiu, nên cmt bù vào chương này đền bù ad nhaz mấy nàng:D