Hộ Tâm

Chương 59 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Thiên Diệu và Nhạn Hồi thoải mái nghỉ một đêm, sáng sớm hôm sau, Chúc Ly tới gõ cửa phòng Thiên Diệu.



Phòng Nhạn Hồi và Thiên Diệu rất gần, phía Chúc Ly vừa có động tĩnh, Nhạn Hồi đã thức dậy trước, nàng vừa ngồi dậy, bên ngoài đã có người vào hầu hạ. Nhạn Hồi không quen với đãi ngộ như vậy, vốn muốn bảo họ ra ngoài, nhưng một người hầu trong số đó nói: "Cô nương hôm nay cô phải gặp Vương gia, tốt nhất là nên chải kiểu tóc của Thanh Khâu."



Nhạn Hồi suy ngẫm, cảm thấy cũng có lý, dù sao cũng đã đến địa bàn của người ta, những người Yêu tộc này không kỳ thị nàng là người tu tiên đã tạ ơn trời đất rồi, những chuyện khác nàng vẫn nên cố gắng nhập gia tùy tục vậy.



Vậy là nàng đứng trước gương trang điểm, để mặc mấy thị nữ chải tóc mặc váy cho nàng.



Đến khi xong xuôi, nàng ôm vết thương trên mặt nhìn thử, cảm thấy ăn mặc của Thanh Khâu cũng rất thích hợp với mình.



Lúc Nhạn Hồi ra ngoài, Chúc Ly và Thiên Diệu đều đang chờ trong sân. Trông thấy Nhạn Hồi, ánh mắt Chúc Ly lập tức sáng lên, má nó đỏ bừng, vội dời mắt sang nơi khác, giọng nói có hơi run: "Cô... cô cũng thích hợp với..."



"Vết thương trên mặt thế nào rồi?" Chúc Ly đang nói nửa chừng thì bị Thiên Diệu cắt ngang, "Tối qua không băng lại à?"



Hắn hỏi rất đúng lúc, không chỉ Nhạn Hồi, lần này ngay cả Chúc Ly cũng không để ý tại sao Thiên Diệu lại ngắt lời mình.



Nhạn Hồi sờ cằm, "Hôm qua người hầu đắp thuốc giúp ta, nói là sợ ảnh hưởng tới trị liệu hôm nay nên không băng lại."



Chúc Ly gật đầu, "Ta tới đưa các người đi tìm đại y sư đây, hôm nay y sư ở phủ Tam hoàng thúc ta trị bệnh cho thúc ấy, ta đưa cô đi coi vết thương, vừa khéo Tam thúc ta muốn gặp Thiên Diệu."



Muốn gặp Thiên Diệu? Nhạn Hồi suy ngẫm, cũng đúng, chắc là người của Thanh Khâu ai cũng đều muốn gặp Thiên Diệu.



Chúc Ly nói tiếp: "... Sau đó sẽ đi gặp Đại quốc chủ."



"Gặp... ai?" Nhạn Hồi sửng sốt, "Đại quốc chủ? Đại quốc chủ của nước Thanh Khâu các ngươi hả?"



Chúc Ly gật đầu.



Nhất thời lòng Nhạn Hồi có chút rụt rè.



Nàng là người tu tiên, từ nhỏ đã được giáo dục rằng tộc Cửu Vĩ Hồ rất ghê gớm, không nên đụng vào, đặc biệt là Đại quốc chủ của họ, là một đại yêu quái không biết đã sống bao nhiêu năm, một hơi ăn hết mười người cũng không nhả xương.
"Không liên quan tới cô, không liên quan tới ta, cũng không liên quan tới hắn"



Sau một tràng này, căn phòng im lặng không tiếng động.



Đại y sư đang tìm thuốc cũng chỉ cầm bình thuốc không có động tác gì nữa, dường như thuốc nàng tự chế cũng không có hiệu quả trị ngứa.



"Bồ Phương?" Bên ngoài bỗng truyền vào tiếng quát hơi yếu ớt của một nam nhân.



Đại y sư nghe vậy đột nhiên sực tỉnh, chốp lấy rương thuốc, lập tức chạy ra cửa như một con thỏ.



"Ngươi càng ngày càng không biết phép tắc, quay lại đây cho ta" Người đó hét lớn, nhưng Bồ Phương đã chạy mất. Sau đó truyền tới tiếng ho của nam nhân kia.



Chúc Ly lập tức bước ra cửa, Nhạn Hồi hiếm khi thấy đứa trẻ choai choai thích làm cao này hành lễ với ai, nó cung kính gọi "Tam thúc"



Nam nhân kia đang ho bên ngoài được dìu vào phòng, Chúc Ly cũng vội tới dìu.



Nhạn Hồi nhìn thấy người đến, không thể không than, yêu quái của tộc Cửu Vĩ Hồ thật sự quá đẹp, quá đẹp...



Cho dù đôi mắt kia ánh màu xám, không hề có chút thần thái, nhưng ngũ quan thân hình anh tuấn này phàm phu tục tử còn lâu mới sánh kịp.



Chúc Ly dìu người đến vào ngồi trong phòng, tuy Chúc Ly gọi người này là Tam thúc, nhưng trông y chẳng khác gì thanh niên hai mươi tuổi, có điều giữa đôi mày có chút từng trải mà thanh niên không hề có.



"Thiên Diệu đó à..."



Nhạn Hồi vẫn còn đang mê đắm dung nhan y, bỗng nghe y như than thở cảm thán gọi tên Thiên Diệu "Cách biệt hơn hai mươi năm, ngươi có khoẻ không?"



-------------------------------------------



Thả thính mai có chương mới "Chiêu diêu", ai đớp thính không?