Hộ Tâm
Chương 65 :
Ngày đăng: 03:45 19/04/20
Lúc đáp xuống Thanh Khâu trời đã gần sang, Chúc Ly kéo Bồ Phương đến phủ Tam vương gia.
Một là Tam vương gia Trường Lam quanh năm bệnh tật, trong phủ thuốc thang đầy đủ, hai là các đồng tử Bồ Phương dạy dỗ thường ngày đều ở đây.
Đoàn người còn chưa đến vương phủ phía trước đã có đuốc soi đường, là Trường Lam đưa các đồng tử trong phủ chờ trên đường. Mắt hắn không nhìn thấy, nhưng cảm quan của hắn nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, còn cách một đoạn đã ngửi thấy mùi máu tanh.
"Mau đi xem vết thương cho sư phụ các ngươi." Hắn ra lệnh cho các đồng tử bên cạnh, "Mau đưa vào trong phủ."
Đồng tử lập tức đi ngay, đón lấy Bồ Phương đang được Chúc Ly cõng, khiêng nàng về phủ.
Đoàn người theo Bồ Phương đi, Nhạn Hồi vẫn đi ở cuối, không tiến lên phía trước, vẻ mặt dường như cũng không sốt ruột nữa.
Thiên Diệu cùng đi với nàng phía sau, lúc này không ai chú ý đến Nhạn Hồi, chỉ có hắn nhìn nàng: "Cô dám liều mạng một mình đi cứu cô ấy, giờ cứu về rồi cô lại không sốt ruột nữa sao?"
Nhạn Hồi không ngoảnh đầu, chỉ đáp sáu chữ: "Tận sức người, nghe mệnh trời."
Nghe hơi bạc bẽo vô tình, nhưng ngẫm lại, những lúc như vậy thê lương bất lực nhất cũng chỉ là sáu chữ này mà thôi.
Nàng liều cả tính mạng, nhưng chỉ cứu được một "khả năng". Thiên Diệu thoáng im lặng: "Nhạn Hồi, cô có nhân tâm."
Lúc này Nhạn Hồi mới nhìn Thiên Diệu: "Thánh nhân mới có nhân tâm, ta không phải, ta chỉ có nhân tính mà thôi. Yêu mỹ sắc, tham tiền tài, biết đố kỵ, biết oán hận, cũng có máu nóng sục sôi, cũng có lòng thương người, cũng xả mạng cứu giúp."
Đối với Nhạn Hồi, nàng cảm thấy mình sống không hề cao thượng, nàng chỉ sống như một người phàm tục, không bỏ được thất tình lục dục, không vứt được trần thế phù hoa, nàng cũng chỉ mong được làm một người phàm tục vui vẻ.
Thiên Diệu im lặng nhìn Nhạn Hồi, không nói gì thêm.
Vết thương của Bồ Phương trị hết ba ngày ba đêm, nhưng đồ đệ nàng ta dạy dỗ không ai y thuật cao hơn nàng ta, cuối cùng đại đệ tử của Bồ Phương quỳ trước giường nàng ta khóc: "Chỉ có sư phụ mới cứu được mình..."
Nhưng y sư làm sao có thể chữa cho bản thân.
Cuối cùng đến sang sớm ngày thứ tư, lúc ánh sáng vừa lọt vào phòng, Bồ Phương tỉnh lại, nàng ta nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, phía đó có bóng của Tam Trùng sơn, Bồ Phương nhìn hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại.
Một lát sau thì không còn hơi thở.
Thân hình Hề Phong sau lưng chấn động, trong ánh mắt dường như ngập tràn đau đớn, đến mức khiến hắn nhíu mày thật lâu, không cách nào buông lỏng.
Trường Lam im lặng thật lâu, cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi "Sao ta lại không biết tính tình Bồ Phương chứ" Lời nói ra vừa bất lực lại vừa đau xót. Dù sao hắn vẫn thương xót Bồ Phương, kìm nén lửa giận thả người đi gặp nàng ta.
Nhạn Hồi kéo Hề Phong "Đi theo ta"
Nàng đưa Hề Phong lên gò cỏ xanh, hồn phách của Bồ Phương đã bay đến sau mộ mình, nàng ta nhìn hắn, nhưng Hề Phong chỉ nhìn thấy tấm bia.
"Cuối cùng cô ấy có nhắc tới ta không?"
"Không có" Nhạn Hồi nhìn Bồ Phương đang im lặng "Không nói lời nào" Nhạn Hồi quay lưng bỏ đi "Ngươi thăm cô ấy đi"
Hề Phong im lặng đứng một lúc lâu rồi quỳ xuống trước mộ "Ta theo sư phụ ta tu đạo từ nhỏ, ghi nhớ lời giáo huấn của người tu đạo, trảm yêu trừ ma, không làm chuyện trái với đạo nghĩ... Ta chưa từng cảm thấy mình sai, nhưng lúc nghe tin nàng chết, ta lại cảm thấy đời này ta đã làm sai ba chuyện lớn"
"Một là hối hận vì đã cầu tiên luận đạo, hai là hối hận vì đã vào Tiên môn nhưng khi gặp nàng lại không nhẫn tâm giết nàng" Hắn nói, khoé môi khẽ động "Ba là hối hận vì đã động lòng, nhưng hôm đó lại không xả mạng vì đạo nghĩa, bảo vệ cho nàng"
Bồ Phương sau tấm bia nghẹn ngào.
"Ta vốn không muốn phụ đại nghĩa, không phụ chân tâm, nhưng lại phụ tất cả..."
Hắn đưa tay vuốt lên bia mộ Bồ Phương "Nếu đã không tìm lại được gì nữa, vậy để ta cùng nàng đi chung đoạn đường cuối cùng"
Nhạn Hồi bước xuống gò cỏ xanh, bỗng cảm thấy quanh mình nổi gió, nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên gò ánh nắng chói mắt, trong ánh nắng, hai bóng đen đứng cách tấm bia nhìn nhau, đến khi gió lặng, hai bóng người đó ôm lấy nhau.
Sau đó dần dần tan biến trong ánh sáng.
Nhạn Hồi nhìn đến ngây người, đến lúc lên dốc núi, Hề Phong quỳ trước mộ Bồ Phương, trán nhẹ tựa lên tấm bia, không còn hơi thở.
---------------------------------------
Nhớ like và ủng hộ nhaz bà con ❁◕ ‿ ◕❁