Hộ Tâm
Chương 66 :
Ngày đăng: 03:45 19/04/20
Nhạn Hồi đẩy cửa vào
phòng kêu “ầm” một tiếng, Thiên Diệu đang ngồi bên trong uống trà, nghe
tiếng động thì khẽ kinh ngạc, hắn quay sang nhìn nàng, tiếp đó nhíu mày.
“Cô đi đâu mà cả người đầy bùn đất vậy?”
“Đi đào mộ.” Nhạn Hồi vào phòng, dáng vẻ nghiêm túc ngồi trước mặt Thiên
Diệu, “Các người định lúc nào tập kích Trảm Thiên trận?”
Thiên
Diệu buông ly trà, cũng nghiêm túc đáp lại: “Mười ngày sau, vào đêm
trăng tròn, gân rồng sẽ chịu ảnh hưởng của ta, khiến nham thạch dưới Tam Trùng sơn dâng lên, lúc đó có thể dẫn dụ sự chú ý của đệ tử Tiên môn
canh giữ, giờ Tý bọn ta vào trận, một canh giờ sau lấy được gân rồng,
giờ Sửu phá trận ra.”
“Ngươi biết gân rồng ở đâu rồi sao?”
“Lần trước tới Tam Trùng sơn đưa cô và Bồ Phương về, luôn tiện thăm dò vị
trí cụ thể của gân rồng, chắc là ở cách chỗ đó một dặm về phía Đông, có
điều giấu hơi sâu, có lẽ là dưới đất.”
Nhạn Hồi khẽ cau mày:
“Dưới đất của Tam Trùng sơn đều là dung nham nóng chảy, ngươi nói gân
rồng của ngươi có lẽ bị phong ấn trong dung nham sao?”
Thiên
Diệu chậm rãi uống trà: “Điều này chẳng phải bình thường sao?” Nhắc đến
chuyện này, thần thái của hắn đã tự nhiên hơn trước nhiều, “Dung nham là vật cực nóng, phong ấn gân rồng của ta ở đó chẳng phải tiện lắm sao?”
“Ngươi muốn lấy gân rồng, ta sẽ giúp ngươi.” Nhạn Hồi nói rất kiên định, không hề do dự.
“Được.” Từ lâu Thiên Diệu đã có chuẩn bị rằng Nhạn Hồi sẽ cùng đi với mình, bởi vậy không hề cảm thấy kinh ngạc, điều khiến hắn hiếu kỳ là, “Tại sao
lại đột nhiên có quyết định này?”
Hắn tưởng với tính tình Nhạn
Hồi, có thể nào cũng lề mề tới hôm xuất phát mới không nói một lời theo
sau hắn, cùng hắn hành động.
Nhạn Hồi thoáng im lặng, giọng điệu hơi lạnh đi: “Hề Phong đạo trưởng đã tự cắt đứt kinh mạch trước mộ Bồ Phương.”
Thiên Diệu cũng im lặng một lúc rồi hỏi: “Tự sát rồi à?” Dường như hắn cũng không dám tin, “Tiên nhân đó?”
Nhạn Hồi gật đầu: “Đúng, người tu đạo đó.”
Thiên Diệu không hỏi thêm gì nữa.
“Ta bằng lòng theo ngươi vào Trảm Thiên trận, thậm chí phá Trảm Thiên trận, máu tim ta cũng cho ngươi lấy, gân rồng cũng tìm giúp ngươi, có
điều...” Thiên Diệu hiếm khi thấy sát khí lóe lên trong mắt Nhạn Hồi,
“Ngươi phải giúp ta bắt Lăng Phi.”
còn tiên nhân nào, mọi người đều bị sức nóng của nham thạch dâng trào ép lui, tạm thời không ai quấy rối kế hoạch của họ.
Nhạn Hồi chỉ
dừng ở nơi này trong chốc lát rồi lại cất bước về phía trước, mãi đến
khi tìm được một cửa động tỏa ra sức nóng và ánh sáng đỏ khe khẽ trong
rừng.
“Ở đây hả?” Nhạn Hồi hỏi Thiên Diệu.
“Ừ.” Trong
mắt Thiên Diệu phản chiếu ánh lửa trong động khiến đôi mắt vì vận dụng
yêu lực mà lấp lánh ánh đỏ của hắn càng trở nên khát máu.
Không do dự thêm, hai người cùng nhảy vào trong động.
Hang động hướng xuống dưới, càng rơi xuống nhiệt độ càng cao, Nhạn Hồi cũng
cảm thấy pháp lực quanh người mình đang dần dần tan biến.
Là sức mạnh của Trảm Thiên trận đang phát huy tác dụng, chém đi sức mạnh của
người xông vào trận, dùng sức mạnh tự nhiên để tiêu diệt.
Nhạn
Hồi thầm nói không hay, trước lúc rơi xuống đất bèn thi triển thuật Đằng Tường phía dưới, tạo thành một chống đỡ mềm mại trước khi hai người đáp xuống, khiến họ không đến nỗi ngã sóng soài dưới đất, biến thành một
đống bùn.
Đáp xuống đất, lúc này Nhạn Hồi không thể không cảm
thấy may mắn, cũng may thời gian vừa rồi Thiên Diệu bắt nàng chăm chỉ tu luyện nội tức tâm pháp, nếu không khi nãy, e là chưa tới nửa đường nội
tức của nàng đã không chịu được, không thể sử dụng pháp thuật.
Trong hang động là một mái vòm khổng lồ, giống như trận pháp Thủy nàng và
Thiên Diệu cùng phá ở phía sau sơn thôn nhỏ trên núi Đồng La.
Có điều so với nơi băng tuyết phủ đầy đó, ở đây đặt chân xuống là bốc khói, mỗi một tấc đất đều nóng rực như chảo sắt.
Cho dù ngũ hành thuộc Hỏa, nhưng ở nơi này Nhạn Hồi cũng bị sức nóng hun đến không mở mắt nổi.
“Gân rồng của ngươi đâu”
Thiên Diệu nhìn dung nham dâng trào trước mặt: “Ở trong đó.”
Nhạn Hồi nghệch mặt nhìn dung nham sục sôi sủi bọt “ùng ục”: “Trong đó?”
Thiên Diệu gật đầu khẳng định: “Trong đó.”
“...”
Đùa à?