Hộ Tâm

Chương 67 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


“Xuống được không?”



Giống như chứng nhận nghi vấn của Nhạn Hồi, dung nham sôi sục bỗng phun lên

một ngọn lửa cực cao, đối thẳng lên tới đỉnh, khiến đã trên đỉnh lập tức hóa thành dung nham, tiếp đó ngọn lửa biến mất, dung nham rơi xuống.



Tuy đã chuẩn bị từ trước, nhưng Nhạn Hồi vẫn giật mình trước cảnh này:

“Nóng quá.” Nhạn Hồi nhíu mày, “Pháp thuật hộ thân của ta chống đỡ đến

đây đã hết sức rồi, nếu như vào trong dung nham, e là không đánh cũng bị phá.”



“Ta tự đi lấy gân rồng.” Trong mắt Thiên Diệu bừng lên

huyết sắc: “Trước tiên phải lấy Trường Thiên kiếm ở mắt trận, phá Trảm

Thiên trận.”



Ánh mắt Thiên Diệu nhìn lên chính giữa mái vòm.



Nhạn Hồi nhìn theo ánh mắt hắn... Giữa nham thạch này tuy đôi lúc lại có cột lửa chui ra, nhưng chỉ có một cột lửa từ đầu đến cuối không hề biến

mất.



Trước đó nàng bị hơi nóng hun hoa mắt, lúc này nhìn kĩ phía đó mới hiểu ra, ở đó không phải là một cột lửa, rõ ràng là Trường Thiên kiếm bị thiêu đốt toàn thân đỏ rực như vàng chảy.



Đó chính là đệ nhất kiếm vang danh thiên hạ...



Nhạn Hồi còn hơi ngơ ngác, bỗng nhiên một luồng sóng nhiệt quét tới, chém thẳng vào cổ nàng.



Thiên Diệu nheo mắt, phản ứng cực nhanh đẩy nàng một cái, Nhạn Hồi đảo người, chỉ nghe “phập” một tiếng, hơi nóng đập vào vách đá sau lưng nàng, chém trên vách đá một khe nứt đỏ lửa.



Nhạn Hồi ngoái đầu nhìn lại,

cảm thấy vẫn còn sợ hãi, nếu không phải Thiên Diệu đẩy nàng, e là đầu

nàng đã rơi xuống đất, hay thậm chí là... bị thiêu chín rồi.



Nơi này thật sự hung hiểm!



Nhạn Hồi lập tức sực tỉnh ngưng thần, không dám tùy tiện lơ đãng.



“Nó phát hiện có người tới rồi.”



“Ai?” Nhạn Hồi suy nghĩ một lúc, “Ngươi nói Trường Thiên kiếm à?”



Không cho Thiên Diệu thời gian trả lời, lại một luồng sóng nhiệt chém tới,

Thiên Diệu kéo Nhạn Hồi phủ phục xuống đất, sóng nhiệt lại đánh mạnh lên vách đá sau lưng, vách đá nứt ra khe dài một trượng, đá vụn tan chảy,

hóa thành dung nham màu đỏ rơi xuống.



Đòn này còn nóng bức mãnh liệt hơn lúc nãy!



Nhạn Hồi cũng chưa có thời gian chú ý vách đá sau lưng mình bị đập thành thế nào, bàn tay bị Thiên Diệu kéo xuống đất còn chưa kịp bấm quyết độ

thân, chỉ nghe “xì” một tiếng, lòng bàn tay nàng áp lên mặt đất nóng

bỏng, Nhạn Hồi nhất thời ngay ngửi thấy mùi thơm thịt mình bị nướng...



“Đây là nơi quỷ quái gì vậy!” Nàng vội bò dậy, dùng Hộ Thân quyết bọc kín toàn thân hết lần này tới lần khác.



Còn Thiên Diệu đã tìm được xương rồng và sừng rồng, trải qua thời gian điều hòa tu luyện dường như đã không hề quan tâm tới sức nóng như thế nào,

thậm chí hắn còn có mấy phần thích thú với cái nóng này.



Dù sao cơ thể hắn... đã lạnh lẽo quá lâu rồi.
“Cô ta! Cô ta phá Trảm Thiên trận! Cô ta muốn trộm Trường Thiên kiếm!”



Ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo nhìn đệ tử đang hét lên: “Kẻ lưỡi dài thường chết nhanh, sư phụ ngươi không dạy ngươi sao?” Vẻ mặt nàng u ám, khiến đệ tử Tiên môn chưa từng trải nhiều kia khẽ lui lại phía sau.



Lăng

Phi đẩy đệ tử lui một bước kia ra khỏi phía trước mình: “Tên phản đồ

ngươi, trước tư thông Yêu tộc, sau xông vào Tam Trùng sơn muốn cứu yêu

nghiệt, giờ đây lại giúp người của Yêu tộc trộm Trường Thiên kiếm sao?”



Nhạn Hồi chau mày: “Ta chỉ giải thích một lần, ta chưa bao giờ có ý trộm

Trường Thiên kiếm, nó là của ai thì vẫn là của người đó.”



“Phản

đồ toàn lời nói giả dối.” Lăng Phi nghiến răng nói, “Thật sự khiến người nghe cảm thấy ghê tởm! Hôm nay ta bắt ngươi phải trả giá vì những

chuyện ác ngươi làm trước đây!”



Nói xong, vốn không cho bất kỳ ai thời gian phản ứng, Lăng Phi vung tay chộp lấy phất trần quét về phía Nhạn Hồi.



Nhạn Hồi cầm Trường Thiên kiếm: “Kẻ nên trả giá vì làm chuyện ác là ngươi,

còn có tỷ tỷ ngươi nữa.” Nàng đã không còn là người bị Lăng Phi bất ngờ

rút nhuyễn kiếm hủy gương mặt trong khách điếm một tháng trước nữa.



Lúc này vừa khéo các giác quan của Nhạn Hồi vô cùng nhạy bén, Nhạn Hồi cơ

hồ không cần nhìn Lăng Phi, tay vung kiếm đỡ phất trần của Lăng Phi,

tiếp đó phất trần biến mất, Lăng Phi lập tức rút nhuyễn kiếm trên eo,

cận chiến với Nhạn Hồi.



Hai người tranh đấu không ai tiếc sức, khiến đá xung quanh rào rào rơi xuống nham thạch.



Đến khi bụi đất rơi xuống hết, các đệ tử Tiên môn nhìn lại, trên bục chỉ đủ đặt chân ở giữa, Lăng Phi bị Nhạn Hồi giẫm dưới chân.



Bùn đất nóng bỏng khiến Lăng Phi kinh hô.



Ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo: “Nóng không, đau không, lúc ngươi làm khổ người khác cũng nên nghĩ tới cảm giác hiện giờ.”



Lăng Phi hận đến nghiến răng: “Phường vô sỉ như ngươi có tư cách gì nói lời này?”



Lăng Phi gặp nạn, các đệ tử Tiên môn đều muốn tiến lên cản lại, tuy nhiên

tất cả mọi người đều không nói nên lời trướ tư thế giẫm Lăng Phi dưới

chân của Nhạn Hồi. Ai nấy khiếp sợ không dám tiến lên.



Nhạn Hồi cong môi cười lạnh: “Trả cho ngươi một câu, ngươi tưởng ta sẽ bại dưới tay ngươi nữa sao?”



Vừa dứt lời, bỗng nhiên một pháp trận băng tuyết xuất hiện dưới chân. Hàn khí lập tức ngập tràn động huyệt nóng nực.



Nhạn Hồi nhìn hình vẽ trận pháp quen thuộc dưới chân, máu trong tim lập tức

dâng lên đầu, song, giống như nửa đường bị đóng băng khiến đầu óc nàng

nhanh chóng bị tê liệt.



Trận pháp này...



Lăng Tiêu tới rồi.