Hộ Tâm

Chương 68 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Hàng đã về với buôn làng, mấy chương gần đây hồi hộp quá



-------------------------------



Pháp trận băng tuyết lấp lánh ánh sáng lam khiến lòng người lạnh lẽo, giống như hôm Nhạn Hồi rời khỏi núi Thần Tinh. Hàn khí từ trong pháp trận ùa ra khiến dung nham nóng bỏng trong hang động tối đi mấy phần.



Trong khi Nhạn Hồi vẫn còn thất thần, bỗng thấy một luồng sáng màu lam từ trong pháp trận bắn ra, đánh thẳng lên bụng nàng, đấy nàng lui về phía sau ba bước, trước khi rơi vào dung nham Nhạn Hồi mới dừng bước được.



Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, Lăng Phi vừa rồi bị nàng chế phục dưới đất đã mất tích.



Thay vào đó là khí tức Nhạn Hôi quen thuộc hơn bao giờ hết lưu chuyển trên mũi, Nhạn Hồi nheo mắt, tiên nhân áo trắng ôm Lăng Phi đáp xuống nơi các đệ tử tiên môn đang đứng.



Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, khí thế vẫn như cũ, cách biệt ba tháng nhân gian đã sang mùa mới, vậy mà sư phụ của nàng dường như chẳng hề thay đổi. Giống như mười năm trước, thời gian không hề khắc lên chút vết tích gì trên dung mạo hắn.



"Sư huynh..." Lăng Phi nhìn Lăng Tiêu, khóe mắt đỏ lên, "Huynh đến rổi" giống như chịu tủi nhục cực lớn.



Nhạn Hồi nghe vậy, tiếng cười lạnh ngắn ngủ hừ ra không nén được.



Tiếng hừ lạnh cực kỳ khinh miệt củạ nàng không thoát được tai của tất cả người tu tiên có mặt, Lăng Phi nhìn nàng mắt dựng ngược, tựa như hận đến nghiến răng: "Nhạn Hồi này mấy tháng trước cấu kểt Yêu tộc, lén thả Hồ yêu thì không nói, hiện giờ còn xuống núi giúp Yêu tộc làm chuyện ác, nay lại tới trộm Trường Thiên kiếm, đúng là gan to bằng trời" Nàng ta nhìn Nhạn Hồi, ánh mắt ác độc, "Dư nghiệt này sư huynh đừng bao giờ niệm tình sư đồ ngày xưa mà mềm lòng với nó nữa.



Nhạn Hồi lại không nhịn được cười, nói cứ như lúc xưa Lăng Tiêu từng niệm tình sư đồ vậy.



Cố sư cùa nàng chính trực liêm minh, công chính vô tư, đó là chuyện cả núi Thần Tinh, thậm chí cả giới tu tiên đều biết.



Nhạn Hồi ném Trường Thiên kiếm trong tay, mũi kiếm cắm xuống đất ba phân, thanh kiếm kêu ong ong, có thể thấy lực đạo nàng ném Trường Thiên kiếm không nhỏ: "Con không cần Trường Thiên kiếm. Trước đây ở núi Thần Tinh là con lén thả Hồ yêu, nhưng con không cấu kết với Yêu tộc. Hôm nay người nói con giúp Yêu tộc làm việc cũng không sai, có điều, con không trộm Trường Thiên kiếm." Nàng chăm chăm nhìn Lăng Tiêu.



Sư đồ hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc.



Lời đã nói hết tin hay không tùy người."




Lăng Tiêu đón lấy Nhạn Hồi bị đánh ngất, lạnh lùng ra lệnh.



Lăng Phi thấy Nhạn Hồi chỉ hôn mê, lập tức chau mày "Sư huynh, Nhạn Hồi làm nhiều chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, chuyện đến nước này tại sao vẫn không giết nó"



Lăng Tiêu ôm Nhạn Hồi đi ngang qua bên cạnh Lăng Phi, giọng trầm ngâm "Mười năm sư đồ giữ cho nó một mạng, lần này về núi ta tự có cách xử phạt nó"



Lăng Phi cuống quít nói, "Trước đó trục xuất Nhạn Hồi ra khỏi núi Thần Tinh vốn phải đánh một trận, lần đó sư huynh tha cho nó, giờ đây vẫn muốn bao che sao?"



Bước chân Lăng Tiêu hơi khựng lại, nghiêng mắt liếc nhìn Lăng Phi, Lăng Phi tiếp xúc với ánh mắt hắn khẽ ngây người.



Đệ tử Tiên môn xung quanh vẫn còn ở đây, Lăng Tiêu thoáng im lặng tiếp đó nói "Sau khi về núi Thần Tinh tự tay ta sẽ cầm roi, liên tục chín ngày, ngày ngày đánh nó tám mươi mốt roi, đến khi pháp lực toàn thân nó mất hết, gân cốt tiên mạch đứt đoạn, đời này không thể tu tiên được nữa, lấy đó làm răn. Ta chỉ giữ cho nó một mạng, trong mắt Lăng phi dạo trưởng đây cũng là bao che sao?"



Đánh tan pháp lực, cắt đứt gân cốt tiên mạch, khiến nàng đời này không thể tu tiên được nữa...



Nếu thực sự như vậy, chỉ sợ tu gì cũng chẳng được, nửa đời còn lại đi đứng e cũng là vấn đề. Đối với người chưa từng tu tiên, đây có lẽ chẳng là gì, nhưng đối với người từng vào Tiên môn, từng ngự kiếm tự do bay lượn trong không trung, đây rõ ràng là một trừng phạt tàn nhẫn hơn bao giờ hết.



Nếu trừng phạt như vậy, chỉ bằng để nàng chết còn hơn...



Đệ tử chuyên môn xung quanh đều im lặng, Lăng phi cũng im miệng không nói nữa.



Lăng Tiêu ẵm Nhạn Hồi, bước tới phía trước ra khỏi Viêm động dưới đất.



Không ai đi theo bởi vậy không ai biết, lúc ra khỏi Viêm động hắn im lặng nhìn mặt Nhạn Hồi thật lâu, sau đó nhìn xuống ngực nàng ở đó còn để lại vết máu do đã lấy máu tim.



------------------------------------------



Huhu tội nghiệp Nhạn Hồi nhà tôi, Thiên Diệu mau đến cứu tỷ:(