Hộ Tâm

Chương 71 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Thiên Diệu ẵm Nhạn

Hồi, cảm nhận toàn thân than nàng lạnh lẽo, cả người không còn chút sức

lực, hắn không kìm lòng được ôm chặt nàng hơn, áp sát cơ thể của mình

vào nàng, giống như trước đây nàng truyền cho hắn hơi ấm, giờ phút này

hắn muốn dùng sự ấm áp ít ỏi của cơ thể mình để an ủi nàng.



“Chúng ta đi thôi.”



Nhạn Hồi như bị lời này thức tỉnh, khản đặc thốt ra ba chữ cực khẽ: “Đại sư huynh…”



Nếu không phải miệng nàng đang kề bên tai Thiên Diệu, hắn sẽ không thể nào nghe thấy chút âm thanh thều thào này.



Lòng Thiên Diệu thắt lại, tựa như bị giọng nói cơ hồ không thể nghe thấy của Nhạn Hồi siết đau.



“Đừng để… đại sư huynh lại đây.”



Thiên Diệu tìm kiếm khắp địa lao, nhưng không thấy bóng dáng Tử Thần, nhớ lại sát khí trong địa lao lúc vừa vào, còn có luồng gió như có như không

vẫn quanh quẩn bên người nàng, hắn đoán được đại khái đã xảy ra chuyện

gì.



Thiên Diệu thoáng im lặng, ẵm Nhạn Hồi bước đi, “Hắn không còn nữa.”



Nhạn Hồi lập tức nắm cánh tay Thiên Diệu, “Huynh ấy còn.”



Các tiên nhân của núi Thần Tinh đang bày trận. Ai mở Sát trận trong địa lao đối với họ không còn quan trọng, Yêu long xông lên núi Thần Tinh cứu

phạm nhân, đây mới là chuyện cấp bách nhất họ cần phải xử lý.



Có người hét vang hỏi Thiên Diệu: “Yêu nghiệt phương nào dám lén xông lên núi Thần Tinh ta?”



Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn trời: “Nhạn Hồi, chúng ta phải đi rồi.”



Nhạn Hồi nhắm mắt, Tử Thần có còn hay không nàng rõ hơn ai hết, tình thế ở

đây lòng nàng cũng rõ, phải đi rồi, không thể để Thiên Diệu bỏ mạng tại

nơi này.



Đã đến lúc nàng từ biệt đại sư huynh…



Tựa như có

một chiếc rìu sắc bén bổ vào tim, nàng nghiến chặt răng, chặt đến mức

trán nổi gân xanh, sau khi nhẫn nhịn lâu thật lâu nàng mở mắt, đáy mắt

cất chứa sát khí, khản giọng nói với Thiên Diệu: “Đi.”



Thiên Diệu chẳng chút do dự, toàn thân lóe lên ngọn lửa.



Cổ Nhạn Hồi vẫn còn buộc sợi xích cuối cùng, Thiên Diệu không buồn nhìn

Diệt Hồn Tiên rơi dưới đất, nắm lấy sợi xích, trong tay bùng lên ngọn

lửa hừng hực đốt sợi xích này tan chảy, đứt đoạn.



Chỉ trong tích tắc, khắp người hắn phát ra yêu khí bức người như lúc mới đến, bay vút lên phía trên.


Nguy cơ của Quảng Hàn môn đã qua, chưởng môn các Tiên môn đều sẽ lục tục rời khỏi Quảng Hàn môn.



Lăng Tiêu…



Có lẽ cũng đã về núi Thần Tinh.



Sư phụ lạnh lùng này của nàng có giận không, có buồn không, đại đồ đệ của người, đại sư huynh của nàng… đã chết rồi.



Quả thật Lăng Tiêu đã quay về núi Thần Tinh.



Hắn đứng trên ngọn núi hành hình Nhạn Hồi một lúc rất lâu.



Trong đất ở đây vẫn còn lưu lại mảnh vụn của Trường Thiên kiếm, mảnh vụn cắm

vào đất quá sâu, có mảnh vì quá nóng đã hòa làm một thể với đá, không ai có thể nhặt lên được.



Lăng Tiêu đứng chắp tay trên ngọn núi bừa

bộn này, nghe tường thuật hết chuyện hôm đó. Tử Nguyệt quỳ bên cạnh địa

lao lặng lẽ chùi nước mắt, cuối cùng Lăng Tiêu cất tiếng.



“Các ngươi chính mắt nhìn thấy Yêu long giết Tử Thần à?”



Đệ tử bẩm báo ngây người, tiếp đó đáp: “Lăng Phi sư thúc… đã nói vậy.”



Hắn thoáng im lặng rồi hỏi: “Vậy Nhạn Hồi nói thế nào.”



“Chuyện này… Cô ta được Yêu long cứu đi. Lời cô ta… có lẽ…”



Lăng Tiêu còn chưa nghe hết đã phẩy áo, thân hình lập tức biến mất trên đỉnh núi, hào quang lưu chuyển, chỉ trong chốc lát đã đáp xuống đỉnh Tâm

Túc, đệ tử xung quanh chưa kịp nhìn thấy bóng, hắn đã đi thẳng đến cửa

điện, không dùng tay gõ cửa, khí tức quanh người bùng lên, tức thì có

một sức mạnh cực lớn đẩy tung hai cánh cửa.



Lăng Phi đang xếp bằng tĩnh tọa trong điện, chợt thấy Lăng Tiêu tới liền giật mình run rẩy, khí tức suýt chút rối loạn.



“Sư huynh…”



Trên trán Lăng Tiêu hiện gân xanh tựa như phẫn nộ cực độ, hắn nhìn Lăng Phi

hồi lâu, mãi đến khi Lăng Phi không thể không khẽ cụp mắt, cuối cùng hắn nghiến răng nói từng câu từng chữ: “Lén khởi động Sát trận, hại tính

mạng đệ tử, lòng dạ độc ác vô cùng.”



Đón lấy ánh mắt không dám

tin của Lăng Phi, Lăng Tiêu nói: “Núi Thần Tinh không mời nổi tượng phật lớn như cô, sau này cô hãy về Quảng Hàn môn xin Tố Ảnh chân nhân che

chở đi.”



Ý của lời này là muốn đuổi Lăng Phi ra khỏi núi Thần Tinh!



Lăng Phi kinh ngạc không nói nên lời, tiến lên muốn hỏi Lăng Tiêu, nhưng

thân hình Lăng Tiêu đã biến mất khỏi đỉnh Tâm Túc, dường như không muốn

nghe ả nói bất kỳ điều gì.