Hộ Tâm

Chương 72 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Y dược đồng tử coi vết thương cho Nhạn Hồi, nhân lúc những người này chưa đi, Nhạn Hồi hỏi: “Ta muốn tẩy tủy vào Yêu đạo, cơ thể ta hiện tại có

chịu nổi không?”



Nàng vừa dứt lời, Chúc Ly bên cạnh liền giật mình: “Tẩy tủy vào Yêu đạo lúc này? Cô...”



Y dược đồng tử đứng đầu trông có vẻ nhỏ tuổi, giọng nói cũng non nớt,

nhưng lời nói ra lại rõ ràng rạch mạch, đầy đủ lý lẽ: “Gân cốt của cô

nương đứt hơn một nửa, theo lý thì với tình trạng này bọn ta không

khuyên cô nương tu đạo, cho dù Tiên đạo hay Yêu đạo đều khiến cơ thể cô

chịu đau đớn khôn cùng.”



Nhạn Hồi kiên định hỏi: “Còn tu được không?”



Y dược đồng tử nghe vậy đành gật đầu, “Nếu cô nương kiên trì vào Yêu đạo

ngay bây giờ cũng không phải không được, đối với việc tẩy tủy thì thời

điểm này là tốt nhất, gân cốt đứt hết, tiên căn của cô nương cũng đứt

hơn nửa rồi, nên việc tẩy tiên căn rất dễ dàng. Sau khi tẩy đi tiên căn, cô nương tu luyện tâm pháp của Yêu tộc thì có thể trực tiếp hình thành

nội đan của Yêu tộc trong cơ thể, đến khi đó nối lại gân cốt là cô nương coi như đã vào được Yêu đạo, trở thành Yêu.”



“Được.” Nàng không hề do dự, “Nơi nào của Yêu tộc có thể tẩy tủy?”



“Đi vào khu rừng phía Tây Nam của Thanh Khâu, có một dòng nước từ Hắc Sơn chảy xuống gọi là Hắc Hà, nước đó có thể tẩy tủy.”



Y dược đồng tử đáp xong, thấy Nhạn Hồi không hỏi gì nữa bèn lui ra.



Sau khi y dược đồng tử đi, Chúc Ly không tán đồng đi tới bên cạnh Nhạn Hồi, “Từ Thanh Khâu đi về phía Tây Nam dân cư dần thưa thớt, chướng khí rất

nặng, cơ thể cô thật sự chịu nổi sao?” Nó nói, “Cô không thể nghỉ ngơi

chờ sức khỏe tốt hơn rồi mới nghĩ tới chuyện tẩy tủy được sao?”



Nhạn Hồi bướng bỉnh lắc đầu, như không nghe lọt bất kỳ lời nào.



Chúc Ly nhìn sang Thiên Diệu, muốn nói Thiên Diệu hãy khuyên Nhạn Hồi, song

Thiên Diệu chỉ im lặng đứng bên cạnh, thái độ này nói rõ hắn sẽ không

phản đối quyết định của nàng.



Chúc Ly bất lực, đành thở dài, “Đi về hướng Tây Nam yêu quái rất nhiều, ở đây ta có vật tượng trưng cho

tộc Cửu Vĩ Hồ, cô đeo nó trên người, yêu quái khác sẽ không tới quấy

nhiễu cô. Có điều, hiện giờ Thanh Khâu đang lúc dùng người, ta không thể phái ai đưa cô đi...”



Nhạn Hồi lắc đầu: “Không cần đâu, đa tạ.”



Thiên Diệu lên tiếng: “Chờ cô xuống giường đi được ta sẽ đi với cô.”


ra, không kịp che giấu.



Lòng Thiên Diệu thắt lại: “Ta đây.”



Lời đáp này dường như khiến Nhạn Hồi bình tâm trở lại, nàng mượn sức Thiên

Diệu ngồi dậy, nhìn sống lưng thẳng tắp, không cần tựa vào hắn, tuy

trong lòng Thiên Diệu không muốn, nhưng cuối cùng cũng buông vai nàng

ra.



Nhạn Hồi ôm mặt, khi bình tĩnh lại đôi chút nàng liền hỏi:

“Sao ngươi lại ở đây?” Giọng nàng dường như không hề khác thường chỉ

thoáng chốc sau, nàng đột nhiên hiểu ra tất cả.



“Chả trách ta đi đường lại thuận lợi đến vậy...”



Thiên Diệu nghĩ Nhạn Hồi sẽ trách mắng hắn, hiểu rõ tính nàng nói sao làm

vậy, Thiên Diệu giải thích: “Tuy có biểu tượng của Cửu Vĩ Hồ mà Chúc Ly

đưa, nhưng vẫn có không ít yêu quái không nghe mệnh lệnh tộc Cửu Vĩ Hồ,

với tình trạng cô hiện giờ thật sự không thích hợp bôn ba một mình...”



“Ta biết.” Nhạn Hồi không trách hắn, “Cám ơn ngươi đã đi cùng ta.”



Cho nàng không gian, cho nàng tôn trọng, bố trí tất cả không để lộ dấu vết, chắc chắn Thiên Diệu đã tốn không ít tâm tư. Nhạn Hồi không ngốc, nàng

có thể cảm nhận được. Im lặng một lúc nàng lại nói: “Cảm ơn.”



Thiên Diệu dời mắt, mấp máy môi nói: “Không cần cám ơn.” Hắn dường như không

thích ứng với những lời như vậy, vừa nói vừa đi ra ngoài hốc cây, đến

khi đứng bên ngoài, quay lưng về phía Nhạn Hồi, hắn nói rành mạch hơn:

“Ta cũng có nhiều lời cảm tạ chưa bao giờ nói với cô.”



Nhạn Hồi khẽ ngây người.



Thiên Diệu nghiêng đầu, ánh trăng soi đường cong hoàn mĩ trên gương mặt hắn,

nhìn vẻ sửng sốt của Nhạn Hồi, hắn khẽ thì thầm, “Chắc cô không biết là

cô đã làm những chuyện gì cho ta đâu.”



Cứu hắn, bảo vệ hắn, vừa như khiên vừa như kiếm của hắn.



Tuy nhiên, nàng lại chưa bao giờ nhận ra điều này.



Thiên Diệu ngồi ngoài hốc cây, đưa lưng về phía Nhạn Hồi, sống lưng thẳng

tắp, chăm chú nhìn trời cao: “Ngày mai cô phải tẩy tủy, ngủ đi.”