Hộ Tâm

Chương 73 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Sáng hôm sau, cuối cùng Nhạn Hồi và Thiên Diệu cũng tới Hắc Hà.



Từ xa đã thấy một con suối ngoằn ngoèo từ trong núi chảy ra, nước suối trong suốt thấy đáy, không hề vẩn đục như tên nó.



Nhạn Hồi khom người xuống thử dùng tay chạm vào nước suối, vừa chạm vào,

nàng đã cảm thấy ngón tay đau nhói, tựa như bị cứa đứt, tiên lực trong

cơ thể theo nước suối chảy đi.



“Là chỗ này.” Nhạn Hồi rút tay

về, dùng tay xoay người nhìn Thiên Diệu, “Tiên lực trong cơ thể ta không còn nhiều, y dược đồng tử nói có lẽ tắm trong nước này ba canh giờ là

tẩy tủy xong, Ngươi ở đây chờ ta à?”



Thiên Diệu gật đầu.



Nhạn Hồi nhìn hắn. Hai người nhìn nhau một lúc, Thiên Diệu khẽ nhướng mày: “Sao vậy?”



“Ta phải cởi hết quần áo.”



Ánh mắt Thiên Diệu khẽ chuyển, hắn đi tới sau gốc cây bên cạnh, khoanh tay

lẳng lặng đứng chờ. Thiên Diệu chỉ còn thiếu tim rồng chưa tìm được,

thính lực của hắn nhạy bén hơn lúc trước rất nhiều, chỉ cần nghe tiếng

Nhạn Hồi cởi y phục sột soạt, hắn có thể biết nàng đang cởi gì.



Bốn phía lặng ngắt như tờ, hắn cảm thấy dường như có một số ý nghĩ đang cựa quậy dâng trào trong lòng mình, bèn đưa mắt nhìn trời, đến khi nghe

thấy tiếng Nhạn Hồi đã bước xuống nước, hắn cơ hồ không thể khống chế,

dỏng tai lên tập trung lắng nghe.



Nhạn Hồi ngâm mình trong nước, không biết là do nước lạnh hay bị sức mạnh trong nước kích thích, phát ra một tiếng hự nhẹ.



Âm thanh này khiến Thiên Diệu mất tự chủ, nghiêng đầu đưa mắt nhìn. Nhưng

cuối cùng hắn sực tỉnh, quay ngoắt đầu đi, không hiểu tại sao mình lại

trở nên...



Dung tục như một kẻ trộm dòm ngó cô nương nhà người ta tắm.



Lúc vở tuồng trong lòng Thiên Diệu đang hồi vô cùng đặc sắc, đột ngột

truyền tới tiếng kêu của Nhạn Hồi, tiếp đó “tõm” một tiếng, hắn ngây cả

người, đến khi nghe kĩ lại thì đã không còn động tĩnh gì nữa.



Thiên Diệu liền ngoảnh đầu, trên bờ Hắc Hà là y phục của Nhạn Hồi cởi ra để đó, nhưng dưới suối không còn bóng nàng.



Hắn vội vàng bước đến bên suối, chẳng qua chỉ trong chốc lát thôi đã không còn cảm giác được khí tức của Nhạn Hồi nữa.



Hắn nhíu mày, cúi người chạm tay vào nước, cảm thấy ngón tay đau nhói, tiếp đó khí tức trong cơ thể không thể khống chế mà bị dòng nước hút, cuốn

về phía xa xa.
nhận lỗi với Tử Nguyệt sư tỷ, sau này huynh tỉ kiếm với muội nhé, kiếm

sư phụ mới cho muội vẫn chưa quen tay.”



Tử Thần gật đầu, Nhạn Hồi bước theo sau hắn, khóe môi vẫn nở nụ cười.



Thiên Diệu thấy vậy nhíu chặt mày, hắn do dự đi theo Nhạn Hồi một đoạn, cuối

cùng không nhịn được nữa, bước lên kéo Nhạn Hồi lại.



Nhạn Hồi

ngoảnh đầu, nụ cười trên khóe môi vẫn còn vương, nàng nhìn hắn như thể

hai người vốn không quen biết nhau. Mãi đến khi Thiên Diệu nghiêm mặt

nhìn nàng thật lâu, Nhạn Hồi tựa như nhớ ra điều gì đó, nụ cười trên mặt dần dần tắt.



“Buông tay ra.” Nhạn Hồi nói, “Ta phải đi với đại sư huynh.”



“Cô biết đây là ảo giác.”



“Buông tay ra.”



Thiên Diệu không buồn nghe nàng nói, vẫn nắm chặt lấy nàng, “Cô không thể đi

với hắn, nếu cứ như vậy, cô càng chìm đắm trong ảo giác, thời gian lâu

dần sẽ chẳng thể nào thoát ra được.”



Nhạn Hồi lắc đầu, giọng nói khẽ run rẩy: “Buông tay ra...”



“Ta không buông cô đâu.” Thiên Diệu kiên định nhìn nàng, “Lúc gặp cô thì đã định sẵn rồi, mỗi một giờ một khắc sau này ta vẫn luôn bám chặt cô.”



“Để ta ở đây đi.” Nhạn Hồi nghẹn ngào, sau khi rời khỏi núi Thần Tinh, đây

là lần đầu tiên nàng khóc, “Ở đây tốt lắm, ảo giác cũng được, để ta ở

đây đi. Để tất cả vẫn nguyên vẹn.” Nàng cố thuyết phục hắn.



“Nhạn Hồi.” Thiên Diệu không thuận theo lời nàng, cho dù khiến Nhạn Hồi đau hắn cũng quyết không buông lỏng, “Đây là giả.”



“Giả thì đã sao!” Cuối cùng Nhạn Hồi cũng hét lớn, “Giả thì đã sao chứ!”



Nàng giãy giụa kịch liệt, Thiên Diệu sầm mắt, siết chặt Nhạn Hồi vào lòng để mặc nàng vừa đánh vừa đá trong lòng mình, tựa như cảm thấy chưa hả

giận, nàng còn cắn lên cổ Thiên Diệu. Nhạn Hồi cắn mạnh đến mức máu thịt lẫn lộn, vậy mà hắn vẫn im lặng không kêu đau tiếng nào.



Những đau đớn này chẳng thấm vào đâu, so với trăm ngàn vết thương từng xuyên thấu tim hắn.



Nhưng rồi sẽ ổn thôi.



Thiên Diệu ôm Nhạn Hồi, vỗ vỗ vào gáy nàng, hết sức dịu dàng nhỏ giọng an ủi: “Nhạn Hồi, rồi sẽ ổn thôi.”