Hộ Tâm

Chương 74 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Động tác Nhạn Hồi từ

từ dịu lại, nàng không đấm đá Thiên Diệu nữa, răng cũng chầm chậm buông

ra, máu tươi nhuộm đỏ khiến cánh môi nàng tươi tắn khác thường.



Hơi thở nặng nề của Nhạn Hồi phả lên cổ, khiến lòng hắn dấy lên cảm xúc, so với lúc bị Nhạn Hồi cắn đau, cảm xúc như có như không này cơ hồ càng

khiến hắn khó chịu hơn, sau cùng hắn khẽ đẩy nàng ra.



“Tỉnh táo rồi à?”



Một lúc sau Nhạn Hồi vẫn không động, khi Thiên Diệu tưởng nàng ngủ rồi,

Nhạn Hồi mới cười khổ: “Tại sao ngươi không để ta chìm đắm trong huyễn

cảnh? Ít ra ở đó không có lòng người hiểm ác. Cho dù ta biết đó là

giả…?”



Thiên Diệu thoáng im lặng rồi nói: “Chẳng phải cô còn phải báo thù cho sư huynh của cô nữa sao?”



Mắt Nhạn Hồi khẽ lạnh.



Phải, đây chính là lý do khiến nàng kiên trì vào Yêu đạo, tu Yêu pháp.



Nàng muốn Lăng Phi trả giá cho những việc mà ả đã làm.



“Báo thù gì chứ, thật chẳng đẹp đẽ chút nào.” Vào lúc này trong không trung

bỗng truyền tới tiếng nói trẻ con giòn giã: “Hà tất suốt ngày nghĩ tới

những chuyện chém giết, trong huyễn cảnh mọi thứ đều đẹp đẽ, tốt biết

dường nào, ở trong đó không có gì hại được các ngươi đâu, vĩnh viễn ngập tràn ánh nắng, vĩnh viễn khiến các ngươi vui vẻ, tại sao cứ phải muốn

ra chứ.”



Ánh mắt Thiên Diệu tối lại, vung tay lên quất một ngọn roi ngưng tụ từ lửa về phía phát ra âm thanh.



“Á!” Ngọn roi lửa dài đánh trúng một luồng khí đen, tiếng trẻ con kêu thét

vang lên, thoáng sau, huyễn cảnh lập tức bị phá, cảnh sắc núi Thần Tinh

xung quanh như một bức tranh bị đốt cháy, tích tắc hóa thành tro bụi, bị gió cuốn đi.



Ngoài huyễn cảnh là một cung điện bằng đá ánh sắc

lam, bên trong trống trải, nhưng nhìn lên thì đem ngòm, không thấy đỉnh. Còn ở nơi ngọn roi lửa của Thiên Diệu đánh vào, có một cô bé ăn mặc

rách rưới đang ôm cánh tay ngồi trên bậc thềm, vẻ mặt sắp khóc nhìn

Thiên Diệu và Nhạn Hồi: “Các ngươi xấu quá! Ta chế tạo cho các ngươi bao nhiêu là viễn cảnh, các ngươi không vừa lòng mà còn đánh ta nữa! Đồ xấu xa!”



Thiên Diệu quan sát đứa trẻ trước mặt, Nhạn Hồi bên cạnh chợt nói: “Là Huyễn yêu.”



Thiên Diệu liếc mắt sang, thấy trên khóe mi Nhạn Hồi vẫn còn nước mắt chưa
Như thể hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng, mãi ngắm nhìn nàng, để mặc nàng chơi, để mặc nàng quậy phá, trên mặt đầy vẻ…



Yêu chiều.



Nhạn Hồi sửng sốt, cảm thấy chắc mình đã mắc bệnh gì đó, yêu quái từng bị

tổn thương, từng trải như Thiên Diệu làm sao có thể dùng ánh mắt đó nhìn nàng chứ.



Cùng lắm họ chỉ có quan hệ bằng hữu kết minh thôi.



Nhạn Hồi vứt mấy chuyện này ra sau đầu không suy nghĩ nữa, đi mấy bước về

phía trước, hỏi tiểu Huyễn yêu vẫn đang quỳ dưới đất: “Đây là nơi nào,

tại sao ngươi ở đây, lại còn muốn hại bọn ta? Có mưu đồ gì?”



Tiểu Huyễn yêu tựa như cảm thấy xấu hổ chết đi được, đầu cũng không ngước

lên, quỳ dưới đất rầu rĩ nói: “Huyễn yêu thì có mưu đồ gì chứ, tộc Huyền yêu chúng tôi đều lấy cảm xúc làm thức ăn, ban ơn chế tạo ảo giác để

người ta chìm đắm bên trong, sau đó ăn cảm xúc nảy sinh của người đó khi nhìn thấy cảnh tượng trong ảo giác, như vậy sẽ khiến chúng tôi no

bụng.”



“Ở đây là vương cung của Huyền yêu chúng tôi, năm mươi năm trước khi cuộc chiến Tiên Yêu xảy ra, biên giới Tam Trùng sơn bị rách

ra một khe lớn, khiến mặt đất di chuyển, đẩy về phía Tây Nam, đến tận bờ Hắc Hà. Tộc Huyền yêu quanh năm sống dưới đáy Hắc Hà, do mặt đất bên

trên bị thu hẹp nên cũng khiến lòng sông trở nên nhỏ lại, chèn ép nơi

sinh sống của chúng tôi, tiếp đó là đủ các loại vấn đề nảy sinh, cuối

cùng cả tộc di dời đi hết, tôi không muốn đi nên ở lại đây đến tận bây

giờ.”



“Năm mươi năm trước?” Nhạn Hồi nhíu mày, “Cho dù yêu quái

lớn chậm cũng đâu tới mức như ngươi, năm mươi năm vẫn giữ cơ thể trẻ

con…”



“Có gì đâu.” Tiểu Huyễn yêu ngắt lời nàng, “Huyền yêu chúng tôi ăn nhiều thì sẽ lớn nhanh, ăn ít sẽ lớn chậm, tôi ở đây mấy mươi

năm dưới Hắc Hà đâu ăn được gì, đương nhiên vẫn còn là trẻ con thôi.”



Nhạn Hồi chau mày: “Bởi vậy không dễ gì mới bắt được ta, nên muốn lấy ta làm thức ăn à?”



“Phải đó, chẳng qua tôi tuyệt đối không hiếp yếu sợ mạnh, người bên kia ghê

gớm như vậy mà tôi vẫn ăn được cảm xúc của hắn đấy, có điều, Huyễn yêu

chúng tôi ăn theo sở thích cá nhân. Có Huyền yêu tạo ra sợ hãi, có kẻ

tạo ra đau thương, mỗi Huyền yêu đều có khẩu vị khác nhau, bởi vậy huyễn cảnh tạo ra cũng khác nhau. Còn tôi thích ăn cảm xúc vui vẻ, đáng tiếc

là cảm xúc vui vẻ của hắn quá ít, bởi vậy không thể trói được hắn.”



Thiên Diệu cũng bị thi huyễn thuật?