Hộ Tâm
Chương 75 :
Ngày đăng: 03:45 19/04/20
Nhạn Hồi bất giác nổi cơn tò mò: “Ngươi cho hắn nhìn thấy gì?”
“Không phải tôi cho hắn nhìn thấy, tôi thích ăn cảm xúc vui vẻ, bởi vậy trong
huyễn cảnh, những gì các người nhìn thấy đều là những khoảng thời gian
đẹp đẽ nhất trong cuộc sống của các người, cô nhìn thấy sư huynh cô, hắn nhìn thấy…”
“Còn không phá huyễn cảnh này đi, ngươi định để ta
ra tay à?” Tiểu Huyễn yêu chưa kịp nói hết đã bị Thiên Diệu ngắt lời,
cũng thành công dịch chuyển sự chú ý của Nhạn Hồi.
“Hiện tại nơi này vẫn là huyễn cảnh sao?” Nhạn Hồi sửng sốt, nheo mắt nhìn tiểu Huyễn yêu, “Ngươi vẫn định tính kế bọn ta?”
Tiểu Huyễn yêu nghe vậy thì phẫn nộ, nó uất ức nói: “Cô đã đeo nhẫn của tôi
rồi, tôi còn làm gì được cô nữa sao?” Nó khựng lại, mắt khẽ nhìn xuống,
vẻ mặt thoáng tối sầm, “Đây là huyễn cảnh tôi tạo ra cho mình thôi…”
Thiên Diệu chẳng chút thương tình: “Phá đi.” Đối với người lạ, từ đầu đến cuối hắn luôn phòng bị, trong lòng vẫn đa nghi.
Tiểu Huyễn yêu nghiến răng lườm Thiên Diệu, giận dữ nói: “Được thôi! Phá thì phá, tự ngươi kêu ta phá đó!”
Nói xong nó phẩy tay áo, cung điện bằng đá nhấp nháy ánh sáng lam xung
quanh lập tức rung chuyển, ánh sáng dần dần mờ đi, nền đá sạch sẽ trên
mặt đất xuất hiện vết nứt, đá vụn khắp mọi nơi, cột đá gãy đổ, chỉ có
trên đỉnh đầu vẫn là màu đen mơ hồ, khiến người ta nhìn lên khó tránh
khỏi cảm giác váng vất.
Nơi này tuy là đáy Hắc Hà nhưng không có nước, khi huyễn cảnh không còn nữa, Nhạn Hồi liền cảm thấy người mình lạnh lẽo.
Nhạn Hồi vẫn đang nhìn không gian đen kịt trên đỉnh đầu, bỗng dưng nghe
tiếng tiểu Huyễn yêu mỉa mai phì cười, tiếp đó một chiếc áo to rộng rơi
xuống phủ lên đầu nàng.
Nhạn Hồi kéo chiếc áo trên mặt xuống,
nghe thấy Thiên Diệu quay lưng về phía nàng, giọng khàn khàn căng thẳng
nói mấy chữ: “Mặc vào đi.”
Nhạn Hồi vô thức cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện… Mẹ nó…
Nàng đang lõa thể đứng đây!
Lăng Phi gật đầu.
“Muội đi thu dọn trước đi, sau đó hãy tới mắt trận của kết giới ở cửa núi, kết giới không bị phá thì đó là nơi an toàn nhất.
Lăng Phi y lời lui đi, Tố Ảnh ngồi một mình trong đại điện, đột nhiên gõ mấy cái lên tay vịn trên ghế, một làn khói đáp xuống đất, người trong khói
quỳ một gối, cung kính gọi: “Môn chủ.”
“Đi điều tra.” Giọng nói
Tố Ảnh lạnh băng, dưới đáy mắt dường như kết hàn băng, “Nhạn Hồi núi
Thần Tinh kia rốt cuộc lai lịch như thế nào. Có quan hệ gì với Yêu long
Thiên Diệu.”
“Dạ.”
Người trong sương lập tức biến mất,
trong đại điện không một bóng người, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp của Tố Ảnh lúc này mới khẽ buông lỏng, có hơi cong cong, bà ta lặng lẽ nhìn
chiếc áo khoác trong tay.
Lúc Lăng Phi thu dọn đồ đạc xong tính
xuống chân núi, vô tình ngang qua đình viện bên hồ. Quảng Hàn môn bốn
mùa giá rét, hồ nước trong viện quanh năm đóng băng, trên bờ cũng là một lớp tuyết mỏng, một người ăn mặc như thư sinh đang đứng trong đình, Tố
Ảnh bên cạnh đang khoác chiếc áo màu xanh bà ta thêu ban nãy cho hắn.
Thư sinh không hề quay đầu.
Tố Ảnh chỉ nói: “Quảng Hàn môn không giống những nơi khác, vết thương của chàng chưa lành, chú ý sức khỏe.”
Thư sinh hoàn toàn coi như không nghe thấy, chăm chăm nhìn mặt hồ phía trước, Tố Ảnh đứng với hắn một lúc rồi cũng đi.
Lăng Phi không phải không biết tỷ tỷ mình say mê thư sinh này. Ả thở dài,
trước khi định bỏ đi lại thấy thư sinh kia chẳng mảy may để tâm, kéo
chiếc áo khoác trên vai xuống, vứt “soạt” vào hồ băng, xoay người rời
khỏi ngôi đình.
Lăng Phi sửng sốt, bước tới nhìn bóng thư sinh
kia, sau đó xuống hồ băng nhặt chiếc áo khoác kia lên, ánh nắng chiếu
vào, dường như ả nhìn thấy hoa văn như những tấm vảy trên áo lóe lên,
nhưng đến khi ả nhìn kĩ hơn thì không thấy gì cả.