Hộ Tâm
Chương 76 :
Ngày đăng: 03:45 19/04/20
Đưa Huyễn Tiểu Yên lên bờ, Nhạn Hồi lại tự xuống Hắc Hà, tẩy sạch tu vi còn lại.
Nước Hắc Hà lặng lẽ chảy, Nhạn Hồi mở mắt, nhìn tu vi của mình trôi theo
dòng nước. Mười năm tu hành, tất cả cố gắng nỗ lực đều hóa thành mây
khói trong khoảnh khắc này, nhưng ánh mắt Nhạn Hồi không hề dao động.
Thật ra tẩy tủy rất đau, hơn nữa còn khiến cơ thể chịu không ít thương tổn, tuy nhiên Nhạn Hồi vẫn không than một tiếng.
Trước đây nàng luôn rất ngạc nhiên rằng tại sao Thiên Diệu lại giỏi đè nén
như vậy, cho dù là cảm xúc hay đau đớn, hắn luôn có thể giấu tất cả mọi
chuyện trong lòng, im lặng nhẫn nhịn. Nhưng hiện giờ Nhạn Hồi cảm thấy,
thì ra mình cũng có thể điềm nhiên nhẫn nhịn như hắn.
Vì không biết phải làm sao, bởi vậy đành cố đè nén.
Nàng biết, trong lòng nàng hiện giờ đang có một thanh đao, ngày ngày cứa
thịt trong tim nàng để nuôi mãnh hổ, chờ tới một ngày hỗ dữ trong lòng
mình lớn mạnh, nàng sẽ sai khiến nó đi ăn thịt người.
Tu vi trên
người nàng chẳng còn lại bao nhiêu, ở trong Hắc Hà chưa bao lâu đã hoàn
toàn tẩy sạch. Từ nay nàng không còn là người của Tiên môn nữa, nàng sắp tu Yêu thuật vào Yêu đạo, đi con đường nàng chưa bao giờ nghĩ đến.
Pháp thuật mất hết, toàn thân Nhạn Hồi rã rời đến mức không lên bờ nổi.
Huyễn Tiểu Yên trên bờ vẫn luôn quan sát động tĩnh dưới nước, thấy thời gian
đã đến nhưng Nhạn Hồi vẫn chưa lên, nó đang định lên tiếng thì người bên cạnh đã nhảy xuống Hắc Hà, thoáng chốc sau lại rẽ nước bước lên.
Thiên Diệu bế Nhạn Hồi đã ngất đi ở trong lòng.
Hắn ôm nàng một lúc thật lâu, lặng lẽ nhìn nàng mà không nói một lời, Huyễn Tiểu Yên bên cạnh chờ đến sốt ruột.
Tộc Huyễn yêu quanh năm sống nương nhờ các yêu quái lớn mạnh, bởi vậy có
cảm giác nhạy bén trời sinh đối với các yêu quái mạnh mẽ. Kể từ lần đầu
tiên nhìn thấy Thiên Diệu, Huyễn Tiểu Yên đã biết Thiên Diệu không hề dễ đối phó, lúc ở trong huyễn cảnh thì thôi, giờ thật sự ở chung với hắn,
nó không khỏi sợ sệt.
Nhưng Thiên Diệu quả thật nhìn Nhạn Hồi quá lâu, Huyễn Tiểu Yên nhất thời không nhịn được bèn nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy vẫn ổn chứ?”
“Không ổn.” Thiên Diệu vừa nói vừa vuốt mái tóc ướt đẫm trên trán Nhạn Hồi, “Nhưng ta sẽ khiến cô ấy ổn lại.”
Huyễn Tiểu Yên nghe vậy thì ngây người ra, sờ mũi nhìn Thiên Diệu ẫm Nhạn Hồi quay về, nó bèn ngoan ngoãn theo phía sau, không nói thêm gì nữa.
Lúc Nhạn Hồi tỉnh lại đã là ngày thứ hai, nàng nằm trong một tiểu viện được Chúc Ly sắp xếp.
Huyễn Tiểu Yên canh chừng bên cạnh, nàng vừa mở mắt, nó liền sáp lại: “Cô
“Tử Thần chết thế nào Lăng Phi rõ hơn ai hết.” Nàng nghiến răng, từng lời
từng chữ phát ra đều như đang hết sức đè nén cảm xúc, “Ta có lỗi, lỗi là đến nay vẫn chưa giết được Lăng Phi.”
Tử Nguyệt ngây người.
Nhạn Hồi đứng lên, nói Chúc Ly: “Thả cô ta ra, cho cô ta về núi Thần Tinh.”
Nàng nghiêng đầu, nhìn Tử Nguyệt với ánh mắt lạnh lẽo, “Để cô ta đem
những lời này kể hết ngọn nguồn cho từng người ở núi Thần Tinh nghe.”
Bao gồm sư phụ nàng.
Đêm, sắc đêm in vào nước.
Sau khi các thị vệ của Yêu tộc giải Tử Nguyệt đi, Nhạn Hồi vẫn luôn ngồi
trong phòng ngây ngẩn. Mãi đến lúc khuya khoắt, Nhạn Hồi mới tắm rồi lên giường.
Nàng vốn tưởng mình không ngủ được, nhưng sau khi nhắm mắt, nàng lại mơ màng thiếp đi nhanh chóng.
Nàng nằm mơ, thấy Tử Thần đứng ở không xa trong bóng tối lẳng lặng nhìn
nàng, đứng yên bất động, giống hệt như cùng nàng chơi trò người gỗ lúc
nàng mới nhập môn.
“Đại sư huynh.” Nàng nói, “Từ nay về sau muội
không nhận sư môn, nhưng huynh vĩnh viễn là đại sư huynh của muội.” Nhạn Hồi cũng đứng yên bất động, nhìn Tử Thần từ xa, “Muội sẽ báo thù cho
huynh.”
Tử Thần nhìn nàng, ánh mắt ẩn giấu âu lo.
Không bao lâu sau, Nhạn Hồi tỉnh lại.
Nàng nhìn hoa khắc trên giường, không ngủ lại được, vết thương trong cơ thể
cũng bắt đầu đau rát như lửa đốt. Nhạn Hồi dứt khoát không ngủ nữa, nàng ngồi dậy khoác áo ngoài, tìm con đường Thiên Diệu đưa nàng đi ban sáng, đi tới suối băng.
Nước suối băng có thể trị liệu vết thương của nàng, ắt hẳn cũng có thể khiến nàng tĩnh tâm.
Suối băng về đêm xung quanh không bóng người. Nhạn Hồi cởi hết y phục xuống
nước. nước suối lạnh lẽo lập tức xoa dịu đau đớn trên người nàng.
Nhưng đứng quá mệt, nàng bèn tìm một chổ gần bờ để ngồi xuống, kết quả nàng
mò được một vật hình dày thon dài trơn bóng, tựa như cành cây rơi trong
nước, nàng ngồi lên đó, nhìn về phía ánh trăng thở phào một hơi.
Nhạn Hồi cứ như vậy mà tựa vào bờ, chầm chậm nhắm mắt, lần này nàng ngủ không sâu, nhưng cũng không nằm mơ nữa.