Hộ Tâm

Chương 77 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Mờ sáng hôm sau, lúc

tia nắng đầu tiên xuyên qua lá cây rắc ánh vàng lên mặt Nhạn Hồi, nàng

từ từ thức giấc, một đêm không mộng mị, đây là giấc ngủ yên ổn nhất của

nàng trong thời gian qua.



Xem ra suối băng này thực sự có thể xoa dịu tinh thần.



“Chủ nhân chủ nhân, Nhạn chủ nhân!”



Từ xa truyền tới tiếng gọi của Huyễn Tiểu Yên: “Chúc Ly tiểu ca đang tìm cô khắp nơi trong viện kìa, cô có đó không?”



Nhạn Hồi tỉnh tảo lại, “Ta đây, đứng yên đó đi, ta tới ngay.”



Nàng tung mình lên bờ, chộp lấy y phục, sau đó vừa động tay xoắn tóc, vừa đi về phía Huyễn Tiểu Yên. Nhạn Hồi không quay đầu, bởi vậy không nhìn

thấy sau khi nàng bỏ đi, suối băng khẽ dấy lên một gợn sóng nhỏ.



Thấy Huyễn Tiểu Yên, Nhạn Hồi hỏi: “Sao ngươi biết ta ở đây?”



“Cô là chủ nhân của em mà, trên tay cô đeo chiếc nhẫn của em, em có thể cảm nhận được phương hướng của cô.” Huyễn Tiểu Yên nhảy nhót đi tới trước

mặt nàng, dáng vẻ hứng khởi, “Tối qua em lén bày huyễn cảnh cho rất

nhiều yêu quái, trong mộng họ chơi vui vẻ lắm, em cũng ăn no.”



“Cho người ta tỉnh lại chưa?”



Huyễn Tiểu Yên chu miệng: “Tỉnh rồi, em cũng hẹn với họ, tối đến lại bố trí

huyễn cảnh, để họ mơ một giấc mộng đẹp. Ai cũng thích huyễn cảnh của em

hết đấy.” Huyễn Tiểu Yên quay đầu nhìn nàng: “Chủ nhân, cô không cần

thật sao?”



“Ta chỉ muốn ngủ một giấc yên ổn thôi, không muốn nằm mơ.” Hai người vừa đi vừa nói đến trước phủ Chúc Ly, Nhạn Hồi bỗng nghĩ ra điều gì, xoay lại hỏi Huyễn Tiểu Yên, “Hôm qua ngươi cũng thi huyễn

thuật với ta sao?”



Huyễn Tiểu Yên ngây ra: “Đâu có, chủ nhân mơ thấy gì sao? Lăng Phi? Lăng Tiêu, hay đại sư huynh của cô?”



Nhạn Hồi mấp máy môi, đang định nói thì thấy Thiên Diệu chầm chậm bước tới,

có điều hôm nay tư thế hắn đi hơi kỳ quặc, Nhạn Hồi nhướng mày hỏi:

“Chân ngươi bị sao vậy?”



Huyễn Tiểu Yên bên cạnh cũng trợn to mắt: “Ngươi bị ai đánh thọt chân vậy?”



Thiên Diệu liếc xéo nó.


Thiên Diệu bất động đợi Nhạn Hồi đi tới trước mặt, chẳng dè nàng đột ngột giơ tay lột áo hắn ra, áo trên rớt xuống, nhờ thắt lưng trên éo siết chặt

nên mới giữ được phần y phục phía dưới. Nàng vỗ ngực hắn đánh “bốp”, sờ

lên phần cơ bắp nhô lên, vừa ý gật đầu.



“Ngươi cũng đừng mặc y phục nữa, để trần như vậy nói chuyện với ta đi, dù sao cũng không có gì to tát lắm.”



Nhạn Hồi ngước đầu, chờ phản ứng của Thiên Diệu, chờ một lúc thì nghe Thiên Diệu bật cười “ha”...



Nàng ngẩn người, hắn thật sự để trần, cười với nàng dưới bầu trời đầy sao: “Đây đúng là Nhạn Hồi ta quen biết.”



Nhân lúc Nhạn Hồi ngây ngẩn, Thiên Diệu lướt qua người nàng, nhặt chiếc áo

khoác bị vứt dưới đất, đưa cho nàng: “Mặc y phục vào đi.” Hắn nói, “Tối

qua ta hóa thành nguyên hình cuộn dưới đáy hồ, cô ngồi lên đuôi ta, ta

cuối đầu nên không thấy gì hết.”



Bởi vậy hắn phải bất động vểnh đuôi lên suốt một đêm để đỡ nàng ngủ sao...



Chả trách hôm sau lại mỏi chân...



Thấy Nhạn Hồi vẫn chưa hoàn hồn, Thiên Diệu nhét y phục vào tay Nhạn Hồi,

rồi quay trở lại đứng sau gốc cây, mặc lại y phục vừa bị nàng kéo xuống, “Cô tắm đi, ta về trước đây.”



Hắn đi một đoạn xa mới ngoái đầu

lại, ở khoảng cách này hắn vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng Nhạn Hồi, biết nàng hiện giờ không phát giác được động tĩnh ở xa như vậy, hắn bèn đặt

tay lên vùng ngực đã bị Nhạn Hồi sờ ban nãy. Một cảm giác nong nóng tê

dại trào dâng trong lồng ngực đã trống rỗng bao nhiêu năm nay, khoảnh

khắc này đây dường như hắn có ảo giác tim mình đang đập mãnh liệt.



Vành tai ửng đỏ, hắn hít một hơi thật sâu, ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, chậm rãi thở ra.



Hắn đối với Nhạn Hồi...



Thiên Diệu cúi đầu, cảm nhận sự ấm nóng lan tỏa trên ngực. Trước đây không

phải hắn không nhận ra được, chỉ là, thời này khắc này hắn ý thức được

hết sức rõ ràng...



Hắn...



Đã động tâm với nàng rồi.