Hộ Tâm

Chương 78 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Sau lần đó mỗi đêm Nhạn Hồi đều tới suối băng, nhưng không thấy Thiên Diệu nữa.



Mấy ngày sau, gân cốt của nàng tuy chưa hoàn toàn nối hết, nhưng so với

tình trạng lúc trước đã đỡ hơn rất nhiều, nàng ước chừng mười ngày nữa

sẽ bình phục. Nước suối băng đó thật sự có hiệu quả thần kỳ.



Thời gian này Huyễn Tiểu Yêu hứng trí chạy khắp Thanh Khâu kết giao bằng

hữu, tựa như muốn tìm lại thú vui kết bạn thiếu hụt mấy chục năm nay.

Mỗi ngày lúc rảnh rỗi nó đều tới kể cho Nhạn Hồi nghe một số tin vỉa hè.



Ví như chuyện nàng có thể đến suối băng trị vết thương trên người thật ra không đơn giản như vậy.



Nghe Huyễn Tiểu Yên nói, trước đây vì muốn kéo dài sinh mệnh cho Quốc chủ

phu nhân, Quốc chủ Thanh Khâu đã tìm một vùng đất ngập tràn linh khí để

bày pháp trận, suối băng này tích tụ nước không nguồn cực kì thanh thuần mà thành. Lúc Quốc chủ phu nhân còn, chỉ có bà được tắm ở đây. Sau khi

bà qua đời thì chỉ có người của tộc Cửu Vĩ Hồ bị thương nặng mới được

phép đến đây điều trị.



Còn Nhạn Hồi có thể đến suối băng điều trị vì Yêu long ngàn năm đã trao đổi với Quốc chủ Thanh Khâu điều kiện bí mật nào đó.



Là Thiên Diệu đã dàn xếp cho nàng.



Biết được chuyện này, Nhạn Hồi rất muốn gặp Thiên Diệu để nói lời cảm ơn,

cũng muốn nhanh chóng cùng hắn nghiên cứu “Yêu phú”. Chỉ có cách trở nên mạnh mẽ thì nàng mới có thể báo thù cũng như báo ơn được. nhưng mấy hôm nay cho dù Nhạn Hồi đi đâu cũng không gặp được hắn.



Nhạn Hồi cố ý tìm mấy lần vẫn không gặp, cuối cùng nàng hiểu, Thiên Diệu đang trốn

nàng. Với cách biệt tu vi giữa họ hiện giờ, nếu Thiên Diệu muốn tránh,

cho dù Nhạn Hồi có đôi mắt xuyên thấu cũng không thể tìm được.



Nàng bỗng dưng cảm thấy buồn cười, lẽ nào Yêu long ngàn năm này vẫn còn xấu

hổ vì chuyện nàng lột áo hắn lần trước sao? Lúc đó chẳng phải hắn trấn

tĩnh lắm ư? Sao đột nhiên bây giờ lại trốn?



Nghĩ mãi vẫn không hiểu, Nhạn Hồi vốn sợ phiền phức nên rốt cuộc không buồn để ý đến hắn nữa, dù sao…



Hắn cũng sẽ xuất hiện thôi.



Tóm lại, Thiên Diệu sẽ không rời khỏi Thanh Khâu, cũng sẽ không rời khỏi

nàng. Nhạn Hồi sờ lên ngực, nàng có vảy Hộ tâm của hắn mà. Hiện tại có

thể nàng không thể tin ai từ tận đáy lòng được, nhưng nàng tin Thiên

Diệu.



Ban ngày, Nhạn Hồi ở trong phòng nghiên cứu “Yêu phú”, khổ

nỗi trong này có quá nhiều từ ngữ mới lạ, tâm pháp hoàn toàn ngược lại

với tâm pháp tu tiên, nàng xem cả buổi vẫn thấy mơ hồ. Quyển sách này

vốn chỉ dẫn người ta tu Yêu đạo, không có Thiên Diệu có lẽ nàng thật sự

không thể nào luyện thành.



Nàng đang sầu não, Huyễn Tiểu Yên đột

ngột nhảy vào từ cửa sổ, nó ở trong vương cung Huyễn yêu tự do đã quen,

đi tới nơi nào cũng mặc kệ cửa chính, chỉ cần tiện cho nó là được. Nó

không có quy tắc, Nhạn Hồi cũng mặc kệ, nàng đổi tư thế đọc sách, “Đừng


Nhạn Hồi tựa vào thân cây, đầu rồng chống lên người nàng, thân hình oai

phong thế nhưng lại yên tĩnh như một con thú cưng, cảnh tượng này thực

có thể phác họa thành một bức tranh đầy tình cảm.



Không biết thời gian trôi qua bao lâu, mặt trăng dần dần chìm vào mây đen.



Toàn thân Thiên Diệu từ từ nhũn ra đất, hào quang lóe lên, hắn trở về hình

dáng con người. Hắn vừa hóa thân liền ngã xuống đất, Nhạn Hồi vội ôm eo

hắn, chống đỡ cơ thể nam nhân kia. Vừa tiếp xúc thì phát hiện, Thiên

Diệu đang… để trần cả người.



Nghĩ cũng phải… Lần trước hắn bước

ra khỏi suối băng với thần trí tỉnh táo đương nhiên biết mặc y phục,

nhưng với tình trạng hiện giờ hắn nào còn tỉnh táo nghĩ tới chuyện mặc

hay không mặc gì nữa.



Nhạn Hồi cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi.



“Coi như ta đòi lại được nợ cũ rồi.” Nàng vừa nói vừa khó nhọc cởi áo ngoài

khoác cho Thiên Diệu. Sau đó trượt ngồi xuống, để hắn gối lên chân mình

ngủ.



Nàng nhìn ánh trăng xuyên qua tầng mây thở phào nhẹ nhõm,

vất vả cả buổi, đối với người không có pháp thuật như nàng thắt rất hao

tổn sức lực.



Cuối cùng cũng gượng qua được đêm nay rồi.



Nhạn Hồi cúi đầu nhìn Thiên Diệu đang ngủ trên chân mình như một đứa trẻ,

nàng vuốt tóc mai đẫm mồ hôi của hắn, nhớ lại cơ thể đầy vết thương vừa

nãy, bất giác thì thầm: “Bởi vậy ngươi tới suối băng cũng để trị thương

sao…”



“… Không muốn bị nhìn thấy…”



Nhạn Hồi ngây người, “Gì cơ?”, nàng không nghe rõ lời Thiên Diệu lẩm bẩm, tựa như hắn đang nói trong mơ vậy.



“Không muốn bị cô nhìn thấy ta xấu xí như thế.”



Câu này không biết tại sao lại biến thành một ngọn roi có gai, đánh vào tim Nhạn Hồi khiến nàng cảm thấy đau nhói, cổ họng đắng chát.



Bởi vậy trước đó nàng tới suối băng, còn hắn lại không chịu xuất hiện, thì ra là vì đang giấu tâm sự này sao?



Hắn vểnh đuôi chống đỡ cơ thể nàng, cho nàng một đêm yên giấc, còn hắn vùi

đầu dưới đáy nước, trong lòng ẩn giấu tâm trạng tư ti như vậy sao…



Nhạn Hồi xoa má Thiên Diệu: “Ngươi chưa bao giờ xấu xí.” Nàng không hề biết

giọng nói của mình lúc này mềm mại và dịu dàng lạ thường, “Thật sự xấu

chính là kẻ đã khiến trái tim và thân thể ngươi tổn thương đến mức này.”