Hộ Tâm
Chương 79 :
Ngày đăng: 03:45 19/04/20
Bóng tối dần tan, trời tờ mờ sáng, Thiên Diệu chầm chậm mở mắt.
Xa xa có tiếng chim hót truyền vào tai, tươi mới như có thể gột rửa một
đêm tối tăm nặng nề. Trên mặt truyền tới cảm giác nhột nhạt, Thiên Diệu
đưa tay hất nhẹ đi, nhưng lại bắt được một lọn tóc đen.
Hắn ngẩng lên nhìn, vừa khéo thấy được chiếc cằm sáng bóng của Nhạn Hồi. Nắng sớm mai mang theo hơi ấm rắc ánh vàng lên mặt nàng, khiến cả người Nhạn Hồi tỏa ra cảm giác ấm áp bình yên.
Nàng tựa đầu vào gốc cây, đầu
hơi ngửa ra phía sau, miệng khẽ mở, hơi thở đều đặn, chứng minh nàng
đang ngủ say. Thiên Diệu ngây người ngồi dậy, hắn nhìn quanh, phát hiện
mình đã gối lên chân nàng ngủ một đêm rồi.
Hắn nhổm người dậy
khiến Nhạn Hồi giật mình, nàng chộp tay vào không trung, vô thức kéo bàn tay hắn lại, “Sao vậy? Lại đau nữa hả?”
Thiên Diệu nhìn tay Nhạn Hồi rồi lại ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nàng.
Nhạn Hồi mơ màng thêm một lúc nữa mới sực tỉnh, “Trời sáng rồi à?” Nàng dụi
mắt, “Cuối cùng cũng qua rồi.” nàng vươn vai muốn đứng dậy, nhưng vừa cử động chân nàng liền hự một tiếng, tiếp đó ôm chân không nói gì. Thiên
Diệu thấy vậy thì lặng lẽ khom lưng, “Lên đi.”
Nhạn Hồi nhìn bờ
vai rộng của hắn thoáng ngây người, nhưng cũng không khách sáo, trèo lên lưng hắn. Lúc Nhạn Hồi vòng qua ôm cổ Thiên Diệu, hắn vô tình nhìn thấy vết máu khô trên cổ tay nàng, ngoài ra còn có vết thương do Nhạn Hồi tự cắn lung tung.
Cổ họng hắn nghẹn lại, không nói nên lời…
Thiên Diệu cõng Nhạn Hồi cất bước chậm rãi quay về.
Nhạn Hồi nằm tựa trên bờ vai đã trở nên dày rộng của hắn, bất giác thất thần nói: “Hôm qua là Trung thu…” Lời đã mở nhưng nàng vẫn đang suy nghĩ
phải nói thế nào mới không chạm vào vết thương của Thiên Diệu, nhưng hắn đã tiếp lời nàng…
“Sợ à?”
“Không.” Nhạn Hồi nói, “Có điều… ngày này năm nào ngươi cũng như vậy hết sao?”
“Trước đó càng khó coi hơn.”
Nhạn Hồi nghe vậy chợt như nấc nghẹn, nàng im lặng thật lâu, sau đó xoa đầu
Thiên Diệu, nói như dỗ dành: “Sẽ ổn thôi, chờ tìm được tim rồng là sẽ
tốt. Nhanh lắm.”
Nàng đưa tay nhẹ vuốt đầu hắn, dịu dàng ấm áp hơn bất kỳ ngọn gió xuân nào thổi vào hắn trong ngàn năm nay.
thần hồn điên đảo.
“Huyền…” Nhạn Hồi không dám tiếng lẩm bẩm thành tiếng, “Huyền Ca?”
Tiếng gọi của nàng tuy nhỏ, nhưng người có mặt đều là nhân vật tầm cỡ, đương
nhiên đều nghe thấy cái tên nàng buột miệng gọi ra. Tất cả đều hứng thú
quan sát hai người, Đại hoàng tử của Quốc chủ Thanh Khâu cất tiếng hùng
hồn phá vỡ im lặng: “Khéo quá, tiểu nữ là người quen cũ của Nhạn cô
nương sao?” Ông ta cười nói, “Huyền Ca, kể vi phụ nghe thử làm sao con
quen được Nhạn cô nương đây?”
Huyền Ca…
Nàng là con gái của Thái tử Thanh Khâu, Hoàng tỷ của Chúc Ly, là nữ nhân vẫn luôn ở Trung Nguyên, cực kỳ có thủ đoạn…
Nhạn Hồi nhất thời bất động.
Nhưng Huyền Ca lại cười nhẹ, đôi mắt quyến rũ: “Lúc xưa Nhạn cô nương cải nam trang, trêu ghẹo con ở Trung Nguyên, cứ trêu mãi rồi trở nên thân
thiết.
Nàng vừa dứt lời, những người có mặt đều bật cười.
Huyền Ca nhìn Nhạn Hồi như cười như không than: “Lúc trước con đã nghe nói
Nhạn Hồi tới Thanh Khâu, con nghĩ lần này quay về có khi sẽ gặp mặt,
nhưng không ngờ là trong tình cảnh này… Nhạn Hồi.” Nàng gọi, nụ cười bất lực, “Cô kinh ngạc như vậy là vì trách ta ở Trung Nguyên đã che giấu
thân phận sao?”
Nhạn Hồi thoáng im lặng, tiếp tục lắc đầu: “Có gì đâu mà trách, cô cũng chưa từng hại ta.”
Không những chưa từng hại mà còn giúp nàng không ít.
Huyền Ca mỉm cười, kính Nhạn Hồi một ly rượu từ xa: “Lòng dạ Nhạn Hồi lúc nào cũng rộng rãi.” Uống rượu xong nàng ta không nói thêm gì nữa, ở những
nơi như thế này thật sự không tiện nói nhiều.
Nhạn Hồi bèn im lặng đi tới ngồi bên cạnh Thiên Diệu.
Trong đầu nàng không ngừng nhớ về quá khứ, thật ra nghĩ cũng phải, trước đây
cảm thấy Huyền Ca thần bí, lúc này đây khoác lên thân phận này như là lẽ đương nhiên. Tại sao Huyền Ca có thể dễ dàng cho Thiên Diệu một túi
thơm Vô tức, tại sao nàng lại đẹp đến mức chấn động lòng người như vậy.
Bởi vì nàng ta là Cửu Vĩ Hồ yêu.