Hộ Tâm

Chương 82 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Thiên Diệu vừa dứt

lời, Nhạn Hồi và Chúc Ly đều sửng sốt, ánh mắt Thiên Diệu trở nên lạnh

lẽo, giọng điệu cực kì kiên định, “Nếu Tố Ảnh thực sự tấn công vào Thanh Khâu, còn thống lĩnh mấy trăm Tiên nhân, tuy người tu tiên ở Trung

Nguyên nhiều nhưng người tinh thông tiên thuật chưa chắc đã nhiều, lần

này Tố Ảnh nhất định mang theo người giỏi. Nếu không thì xông vào bản

doanh Yêu tộc, cho dù thực lực bà ta mạnh đến đâu cũng không tránh được

tổn thất nặng nề cho bên mình, huống chi bà ta tấn công bất ngờ. Thời

điểm này ở biên giới Tam Trùng sơn chắc chắn bố trí không ít nhân thủ đề phòng bị Yêu tộc bất ngờ phản công. Từ đó suy đoán, phạm vi từ Tam

Trùng sơn đến Trung Nguyên sẽ trống trải. Các Tiên môn khác cũng sẽ phái người canh giữ Tiên môn mình, còn Quảng Hàn môn hai mươi năm trước đã

có kết giới hộ sơn bảo vệ, người ở lại canh giữ ắt là không cần có thực

lực cao thâm.”



Thiên Diệu nói: “Đây có lẽ là thời cơ tốt nhất để đoạt lại tim rồng.”



Chúc Ly vừa nghe vừa kinh ngạc không thôi, dường như chưa hiểu hết tất cả những lời Thiên Diệu nói.



Nhạn Hồi hiểu rất rõ Thiên Diệu, hắn còn chưa nói hết, nàng đã thầm hiểu ra, tiếp đó chau mày lo lắng nói: “Có khi nào Tố Ảnh có âm mưu gì không?”

Nàng cân nhắc, “Quảng Hàn môn coi như là Tiên môn gần Tam Trùng sơn nhất trong ba đại Tiên môn, thân phận của Tố Ảnh cao như vậy, bà ta không

canh giữ Tiên môn chỉ huy thế trận, lại dẫn người đột kích Thanh Khâu,

có nghĩ thế nào cũng không hợp lý.”



Thiên Diệu nhìn Chúc Ly, “Vậy phải xem tin tức của các ngươi có hoàn toàn chính xác không?”



Lời này thì Chúc Ly hiểu, nó lập tức nhảy dựng lên chạy ra ngoài, “Ta sẽ đi xác nhận lại tin tức ngay!” Lúc chạy tới cửa, nó thoáng suy nghĩ, “Nếu

chuyện này là thật, hiện tại Thanh Khâu không đủ nhân lực, ta sẽ cùng

các ngươi tới Quảng Hàn môn, giúp các ngươi một tay.”



Thấy Chúc

Ly chạy đi, Nhạn Hồi xoay sang nhìn Thiên Diệu, “Nếu Tố Ảnh thật sự tới

Thanh Khâu, chúng ta phải đưa Chúc Ly đi theo đến Quảng Hàn môn sao?”



Thiên Diệu lắc đầu, “Tu vi của nó không đủ, đưa theo sẽ hỏng chuyện. Tuy hiện tại Tố Ảnh không có ở Quảng Hàn môn, nhưng sức của ta chỉ đủ bảo vệ một người, thêm một người nữa sẽ trở thành gánh nặng.”



Nhạn Hồi ngây người, “Vậy làm sao vất nó lại?”



Thiên Diệu nhìn nàng, “Nó không đuổi kịp chúng ta đâu.”



Nàng im lặng một đoạn, chẳng mấy chốc Chúc Ly lại vội vã chạy về, vừa đến

cửa đã lên tiếng, “Tin tức hoàn toàn chính xác, việc Tố Ảnh đích thân

đến thật sự có vấn đề, họ đột kích giống như muốn tấn công Yêu tộc,

dường như quan tâm đến việc cướp nội đan của Yêu tộc hơn.”



Chúc

Ly còn chưa dứt lời, Thiên Diệu đã ôm eo Nhạn Hồi. Chúc Ly chỉ thấy ánh

sáng trắng lóe trước mặt, nghe thấy tiếng gió vù vù, trong chớp mắt hai

người đứng trước mặt nó đã biến mất.



Chúc Ly đứng thừ người ra

trong thoáng chốc, cuối cùng nó cũng sực tỉnh, đuổi theo mấy bước ra

ngoài nhưng chỉ thấy đuôi của luồng sáng trắng bay lướt qua trên trời,
Người đó vốn đội nón, mặc y phục của núi Thần Tinh, tựa như ả vẫn đinh ninh

rằng Lăng Tiêu không bao giờ trục xuất mình, tự tin là sẽ có ngày mình

quay về núi Thần Tinh làm chủ đỉnh Tâm Túc.



Chẳng qua ả chỉ đang chờ Lăng Tiêu nguôi giận, tạm lánh nạn ở Quảng Hàn môn thôi.



Ả vẫn sống tốt như cũ, không hề chịu chút trừng phạt nào. Khi gió thổi

tung chiếc nón, trong đôi mắt Lăng Phi nhìn Nhạn Hồi không hề có một

chút áy náy hay né tránh, mà là căm ghét và thù hận.



Sau khi hại chết Tử Thần, ả vẫn sống một cách…



Ung dung tự tại như vậy.



Nhạn Hồi cười lạnh, giọng điệu chẳng chút hơi ấm nào, “Đi vội nên quên mất Huyền Ca từng nói với ta, ngươi cũng ở đây.”



Lòng Nhạn Hồi rất rõ, tuy Yêu pháp của nàng tiến bộ rất nhanh, có điều so với Lăng Phi vẫn còn kém rất xa…



“Nhạn Hồi?” Lăng Phi cũng người lạnh, kẻ thù gặp mặt luôn không khỏi nghiến

răng nghiến lợi nói với nhau, “Nương nhờ Yêu tộc sống tạm qua ngày, làm

chuyện thấp hèn như vậy mà lại còn muốn cùng Yêu long này làm loạn Quảng Hàn môn ta sao?” Ả rút phất trần ra, “Không biết lượng sức.”



Nghe thấy giọng ả, cảnh tượng Tử Thần ngừng thở trong lòng mình đêm đó dần

dần hiển hiện trong đầu Nhạn Hồi. Nàng đỏ mắt nhìn Lăng Phi, bàn tay nắm Thiên Diệu gần như dùng hết sức, đến mức khiến hắn cảm thấy nhói đau.



Thiên Diệu quay đầu nhìn nàng, “Nhạn Hồi.”



Nhạn Hồi không rời mắt, nàng nhìn chằm chằm Lăng Phi, cơ hồ hận không thể xông lên xé xác ả.



“Những gì trước đây cô không làm được, hôm nay để ta giúp cô đòi lại.”



Ánh mắt Nhạn Hồi khẽ run, Lăng Phi bên kia hừ lạnh, “Ngông cuồng, ngươi

tưởng ta không có gì khác trước, sẽ bại dưới tay ngươi sao?” Ả vung phất trần, phía sau liền xuất hiện một kết giới che chắn từ đường, kế đó hét vang trong không trung, “Trận Quảng Hàn diệt yêu!”



Thân pháp của Tiên nhân Quảng Hàn môn trên cao lập tức biến đổi, bày ra một pháp trận hoàn toàn khác ban nãy, trận pháp này vẽ thành một bông hoa tuyết sáu

cánh trong không trung, bên trong có tuyết bay phấp phới.



Thiên Diệu nhìn hình dạng của trận pháp này, ánh mắt càng lạnh thêm.



Hắn cong môi cười lạnh, “Hai mươi năm, cuối cùng cũng gặp lại trận này.”



Nhạn Hồi nghe vậy không thể không khinh hoảng.



Hai mươi năm?



Hai mươi năm trước Thanh Quảng chân nhân giúp Tố Ảnh trấn áp Thiên Diệu đã

dùng… trận pháp này? Thanh Quảng chân nhân đã giao trận pháp này cho

Quảng Hàn môn?