Hộ Tâm

Chương 83 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Chỉ thoáng chốc sau,

trong trận pháp do Tiên nhân Quảng Hàn môn bày trên không trung lập tức

truyền tới từng hồi sát khí, tiếp đó là gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn

lạnh lẽo đến thấu xương, cắt da cắt thịt Nhạn Hồi đau đớn.



Thiên

Diệu thoáng nhìn pháp trận, mắt cụp xuống, “Nhạn Hồi.” Hắn khẽ gọi, Nhạn Hồi liền ngoảnh đầu lại nhìn hắn, thấy sắc mặt Thiên Diệu có chút không ổn, “Trận này có tác dụng khắc chế ta.”



Nhạn Hồi nghe vậy nhíu mày.



Thiên Diệu nhìn nàng, “Tim rồng của ta ở trong từ đường kia, ta sẽ phá kết

giới từ đường, cản lại Tiên nhân bên ngoài, cô thừa cơ xông vào từ đường lấy tim rồng.” Hắn nói tiếp, “Cô đang tu luyện Yêu thuật, cho dù trên

tim rồng có phong ấn, với sức của cô chắc chắn cũng có thể phá được.”



Lời này… có ý gì.



Nhạn Hồi còn chưa hiểu ra, Thiên Diệu đã trầm giọng nói: “Chuẩn bị nhé!”



Nhạn Hồi nào còn kịp hỏi gì thêm trong tình cảnh này, nàng vội đè nén tất cả mọi khúc mắc trong lòng, ngưng thần tụ khí, đề phòng nhìn Lăng Phi cũng đang thủ thế chờ đợi bên kia. Đến khi Thiên Diệu hét lên “Đi”, nàng lập tức lao về phía Lăng Phi như một mũi tên.



Thiên Diệu theo sát

phía sau, giữa họ từ lâu đã tâm ý tương thông. Dù chỉ nói với nhau được

mấy câu, nhưng nàng và hắn không cần suy nghĩ cũng có thể làm được việc

mà đối phương muốn mình làm.



Nhạn Hồi giả vờ tấn công Lăng Phi, ả và nàng vốn có thù, thấy Nhạn Hồi tấn công, Lăng Phi liền đỏ mắt xông

lên giao đấu với nàng. Thiên Diệu thừa cơ tới bên cạnh kết giới của từ

đường. Tiên nhân Quảng Hàn môn trên cao nhìn rõ tình thế, nhưng người

bày trận không thể phân thân, còn người không tham gia pháp trận lại tu

vi không đủ, đến khi họ có phản ứng, muốn xuống cản Thiên Diệu thì hắn

đã xé thủng một lỗ trên kết giới từ đường.



Khoảnh khắc kết giới bị phá, Nhạn Hồi chỉ tấn công Lăng Phi một chiêu rồi không mảy may do dự, bay lướt vào trong kết giới.



Thiên Diệu lập tức thay vào vị trí của Nhạn Hồi, cản lại Lăng Phi muốn đuổi theo nàng.



Toàn thân Thiên Diệu rực lửa, hắn phẩy tay áo, Lăng Phi cảm thấy toàn thân

có một luồng sóng nhiệt ùa vào mặt, ả tu luyện pháp thuật hệ Thủy, trong ngũ hành vốn tương khắc với Hỏa, đối mặt với sát khí như thiêu như đốt

truyền tới, ả cảm thấy vô cùng cam go.



Ngọn lửa toàn thân Thiên

Diệu dần dần ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, hóa thành một thanh trường kiếm nóng bỏng hơn ánh mặt trời. Hắn cầm trường kiếm chắn trước từ

đường, không nói một lời, nhưng lòng mọi người đều hiểu rất rõ ràng

rằng: không một ai có thể vượt qua hắn để vào bên trong.



Lúc nãy

giao đấu với Nhạn Hồi, Lăng Phi đã nhận ra Nhạn Hồi tu Yêu pháp, tuy

tiến triển kinh người nhưng dù sao cũng chỉ trong một thời gian ngắn,

nên tu vi so với lúc tu tiên trước đây còn kém xa. Lúc trước tu tiên

thực lực Nhạn Hồi chỉ ngang sức với ả, hôm nay chắc chắn là không phải

đối thủ của ả rồi. Ban nãy chẳng qua là chỉ dựa vào bất ngờ và chút tài

vặt mới có thể đánh ngang ngửa, nếu kéo dài thêm một chút, cả có thể xé

xác Nhạn Hồi thành từng mảnh vụ!



Tốt nhất là hôm nay ả phải diệt

cỏ tận gốc để tránh sót lại hậu họa, nếu không với tốc độ tu yêu của

Nhạn Hồi, sau này sẽ là một hậu họa không lường.



Ánh mắt Lăng Phi trầm xuống, nhìn Thiên Diệu, phất trần trong tay nhanh chóng ngưng tụ khí lực.



Tỷ tỷ Tố Ảnh từ nhỏ đã rất thương yêu ả, biết tâm pháp Quảng Hàn môn tu
lực, nàng dịch đến gần tim rồng hơn một chút nữa, nói với Lăng Phi, “Mọi người không ai chỉ trích ngươi chỉ vì nể mặt Tố Ảnh mà thôi, ngươi có

một tỷ tỷ như vậy, cho dù ngươi là một phế vật cũng có người nâng ngươi

lên trời.” Nhạn Hồi nheo mắt khinh bỉ nhìn ả, “Còn bản thân ngươi rốt

cuộc là cái gì chứ?”



“Im miệng!” Lăng Phi nộ khí công tâm, đánh

một đạo tiên lực nữa về phía Nhạn Hồi, Nhạn Hồi lại tránh về phía tim

rồng. Lăng Phi tức giận đến mức như điên, giáng hết đòn tiên lực này đến đòn tiên lực khác lên người Nhạn Hồi mà không nhìn tình hình xung

quanh.



Nhạn Hồi thừa cơ trốn ra sau tim rồng, Lăng Phi vốn không

để mắt đến gì nữa nên đánh ba đạo tiên lực lên trên tim rồng mà không

hay biết, tức thì toàn bộ sức mạnh của ba đạo tiên lực này bị bắn ngược

trở lại.



Đang lúc phẫn nộ lại bị đánh bất ngờ nên Lăng Phi không

kịp né tránh, hứng trọn ba đạo tiên lực lạnh lẽo vừa rồi của mình, ngã

nhào xuống đất, khóe miệng trào ra một ngụm máu tươi.



Nhạn Hồi

thấy vậy lập tức bước ra, ngưng tụ yêu khí trong tay, bổ mạnh xuống, lúc này đây nàng có thể kết thúc tính mạng của Lăng Phi, tuy nhiên không

hiểu sao trong mắt nàng lại thoáng lên một tia do dự. Nàng giết ả, Nhạn

Hồi hiểu rõ điều này, nàng nhất định phải giết Lăng Phi, không vì bản

thân cũng vì báo thù cho đại sư huynh.



Nàng chần chừ vì nếu giết

ả, tất cả sự thật sẽ bị chôn vùi. Nàng thật sự trở thành người tu Yêu

đạo, giết đồng môn, khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo.



Nàng sẽ không còn là Nhạn Hồi trước đây nữa.



Trong khoảnh khắc Nhạn Hồi do dự, Lăng Phi toàn thân đầy máu nhếch nhác dưới

đất bỗng dưng nhào lên, ả bóp chặt vai Nhạn Hồi, đẩy nàng lên cột đá

nâng tim rồng, lưng Nhạn Hồi va mạnh vào cột đá.



Giọng Lăng Phi

the thé: “Ngươi tưởng ta sẽ bị dưới tay ngươi như vậy sao? Ngươi tưởng

ta sẽ chết dưới tay ngươi như vậy sao?” Vẻ mặt ả cuồng loạn như đã hóa

điên, “Ngươi đừng mơ!”



Ả hét lên, một tay rút nhuyễn kiếm trên eo.



Đôi ngươi Nhạn Hồi thít lại, nàng ngưng tụ pháp thuật toàn thân muốn hất

Lăng Phi ra, chẳng ngờ ả lại dùng hết tất cả tu vi để khống chế nàng,

không cho Nhạn Hồi cơ hội để vùng vẫy, đâm một kiếm xuyên qua ngực nàng.



Nhạn Hồi cảm thấy lồng ngực lạnh buốt, cột đá sau lưng và mặt đất đều bắt đầu rung chuyển.



Song dường như Lăng Phi không cảm nhận được sự rung chuyển này, ả trợn mắt

nhìn Nhạn Hồi, “Ngươi chết rồi…” Ả nói, “Ngươi chết rồi sẽ không ai biết được ta hại chết Tử Thần nữa. Ta có thể trở về núi Thần Tinh, làm chủ

nhân đỉnh Tâm Túc!”



Cơ thể Nhạn Hồi vô lực trượt xuống đất!



Nàng nhìn Lăng Phi gần như điên loạn, bất chợt nghĩ tới những chuyện Tố Ảnh

đã làm với Thiên Diệu. Nàng nghĩ trong cơ thể của đôi tỷ muội này có lẽ

đều chứa đựng một loại chấp niệm gần như bệnh hoạn.



Hại người… hại mình.