Hộ Tâm
Chương 85 :
Ngày đăng: 03:45 19/04/20
Tìm lại được Nhạn Hồi, Thiên Diệu không còn lý do gì để ở lại Quảng Hàn môn thêm phút
giây nào nữa, hắn định ẵm Nhạn Hồi rời đi, bỗng nhiên đầu mũi hắn cử
độn, thân hình khẽ khựng lại.
Nhạn Hồi nhìn ra Thiên Diệu có gì đó khác lạ, nàng khẽ mở đôi mắt mỏi mệt, hỏi hắn, “Sao vậy?”
Thiên Diệu ngoảnh lại nhìn núi Quảng Hàn nguy nga sau lưng, “Có khí tức của
vảy rồng.” Hắn xoay người, tìm được tim rồng, Thiên Diệu vốn không cần
cử động, hắn chỉ khẽ vận động khí tức, long khí liền cuồn cuộn khắp núi
Quảng Hàn, chỉ trong chốc lát, một chiếc áo khoác màu trắng như bị sức
mạnh vô hình đưa tới, ngừng trước mặt Thiên Diệu, lơ lửng trong không
trung.
Nhạn Hồi ngước mắt nhìn, chau mày khó hiểu, “Đây là vảy rồng à?”
“Bị Tố Ảnh thi pháp thuật rồi.” Thiên Diệu thoáng suy nghĩ, chiếc áo khoác trắng rơi trên người Nhạn Hồi.
“Ngươi không...” Nàng cân nhắc hỏi, “Mặc vảy rồng của mình vào sao?”
“Cô đắp lên người trước đi. Vảy rồng có tác dụng giống như vảy Hộ Tâm, có
ích cho vết thương của cô. Những chuyện khác về Thanh Khâu rồi tính.”
Nghe Thiên Diệu nói kiên định như vậy, Nhạn Hồi không hỏi them gì nữa.
Hắn vừa dứt lời, hai người liền nghe thấy tiếng sột soạt, một người phàm
toàn thân nhếch nhác lảo đảo bước ra từ sau một hòn đá, “Các vị là Yêu
quái đến từ Thanh Khâu?”
Tuy mặt mũi người này dơ bẩn, nhưng
không hề ảnh hưởng tới làn da trắng muốt của y. Y đi về phía Thiên Diệu, vì quá vội vàng nên bước sai chân, nhưng y vẫn không kêu đau, lồm cồm
bò dậy nóng lòng nhìn Thiên Diệu, giọng hỏi vẫn ôn hòa, “Các vị đến từ
Thanh Khâu à?”
Thiên Diệu chẳng thèm nhìn y dù chỉ một lần, hiển nhiên hắn đã phát hiện người này trốn bên kia từ lâu, chỉ là không quan tâm mà thôi.
Hắn ngưng tụ khí tức dưới chân, chuẩn bị bay lên
không trung, Nhạn Hồi trong lòng lại kéo vạt áo hắn, “Người này có vấn
đề, rõ ràng là một người phàm, nhưng trong hoàn cảnh như vậy vẫn không
hề bị thương.”
Cho dù Nhạn Hồi không nhìn thấy tường tận Thiên
Diệu đã làm gì, nhưng nhìn thấy các Tiên nhân trên không trung đều biến
“Ngươi là...”
Lục Mộ Sinh đứng bên cạnh im lặng, không nói một lời.
Chúc Ly kinh ngạc trợn to mắt, ngoảnh lại nhìn Thiên Diệu, “Ngươi chắc chứ?”
Thiên Diệu đang đặt tay lên vết thương trên ngực Nhạn Hồi, dùng pháp thuật
xoa dịu đau đớn trong cơ thể nàng, hắn đang tập trung tinh thần, chẳng
muốn đáp. Vậy là Lục Mộ Sinh khom người với Chúc Ly, “Tiểu sinh Lục Mộ
Sinh.”
Chúc Ly kinh ngạc nhìn y, sửng sốt một lúc, rồi vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, “Ngươi đi theo ta.”
Lục Mộ Sinh ngây người, nhìn Thiên Diệu, Thiên Diệu không buồn quay đầu mà
chỉ lên tiếng, “Chẳng phải ngươi muốn là con cờ của Thanh Khâu sao, họ
sẽ tác thành cho ngươi.”
Lục Mộ Sinh nghe vậy mới đi cùng Chúc Ly.
Trong phòng trở lại yên tĩnh.
Nhạn Hồi nhắm mắt nằm một lúc, sau đó khẽ hé mắt nhìn Thiên Diệu vẫn đang
ngồi bên giường truyền pháp lực vào vết thương cho nàng, “Vết thương đã
đỡ hơn nhiều rồi, không cần phải dùng pháp lực trị thương nữa đâu.”
“Chờ y sư đến đã.”
Nhạn Hồi lẳng lặng nhìn Thiên Diệu một hồi, tiếp đó cười nói, “Bây giờ ta đã thành ân nhân giúp ngươi tìm lại các bộ phận cơ thể, nên được đãi ngộ
khác nhỉ. Lúc ban đầu khi ngươi đâm vào ngực ta để lấy máu tim, ngay cả
mắt cũng chẳng chớp một lần, nào dám nghĩ đến việc sau khi bị thương
ngươi còn giúp ta trị liệu vết thương chứ.”
Nhạn Hồi chỉ định
trêu Thiên Diệu, nhưng Thiên Diệu nghe nàng nói vậy thì gương mặt cứng
đờ, hắn khẽ mím môi, “Lúc đó lực bất tòng tâm, còn bây giờ...”
“Bây giờ thì sao?”
Bây giờ hắn sẽ dốc hết tất cả để bảo vệ nàng, Y sư đẩy cửa bước vào, Thiên Diệu liền im lặng.
Cho dù tương lai phải đối mặt với cuồng phong bảo táp, hắn sẽ không bao giờ để Nhạn Hồi phải chịu khổ như vậy nữa.