Hộ Tâm
Chương 86 :
Ngày đăng: 03:45 19/04/20
Lúc y sư của Thanh
Khâu tới thăm Nhạn Hồi, tình trạng hồi phục vết thương trên ngực nàng
khiến y sư vô cùng kinh ngạc, chỉ nói: “Vết thương sắp tự khỏi rồi.” Sau đó kê cho Nhạn Hồi mấy thang thuốc an thần đơn giản rồi bỏ đi.
Nhạn Hồi thầm biết là do tác dụng của vảy rồng và pháp lực của Thiên Diệu,
chẳng trách Tố Ảnh muốn làm khải giáp từ vảy rồng cho Lục Mộ Sinh mặc,
vết thương xuyên tim mà cũng hồi phục nhanh như vậy, đối với người phàm, đây thật sự là pháp bảo hộ mệnh.
Sau khi y sư đi, Thiên Diệu
lặng lẽ ngồi bên cạnh Nhạn Hồi không rời, nàng cũng không buồn ngủ, mở
mắt nhìn hắn, hai người nhìn nhau không nói khiến không khí trở nên
gượng gạo. Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ rồi hỏi: “Lục Mộ Sinh kia... ngươi
muốn xử trí thế nào?”
Thiên Diệu hờ hững đáp: “Đó là chuyện của tộc Cửu Vĩ Hồ.”
Nhạn Hồi nghe vậy bất giác ngây người, nàng quan sát vẻ mặt của Thiên Diệu
một lát, “Đối với y hình như ngươi không hận thì phải?”
“Ân oán
giữa ta với Tố Ảnh tuy do y mà ra, nhưng nếu muốn chấm dứt lại không
liên quan tới y. Đối với người phàm này ta không thể nói là hận, có điều không muốn gặp hắn cho lắm mà thôi.”
“Nhìn dáng vẻ hiện giờ của Lục Mộ Sinh, trong lòng y chắc hận Tố Ảnh ghê gớm lắm nên mới cam tâm
tình nguyện tới Thanh Khâu, cho dù chỉ làm một con cờ.” Nhạn Hồi im lặng một đoạn, “Tố Ảnh giết chết nhiều yêu quái, hại chết nhiều người, phí
hết tâm cơ như vậy, nhưng bà ta vẫn không có được tình yêu và cuộc sống
mình muốn...”
“Cô nói vậy...” Thiên Diệu đáp, “Nghe cũng thấy vui lắm.”
Nhạn Hồi liếc nhìn Thiên Diệu, không nói gì thêm nữa.
Đêm khuya, Nhạn Hồi mơ mơ màng màng chìm vào trong mộng, bốn bề tối tăm hỗn độn, nàng lờ mờ nhìn thấy phía trước có một đốm sáng màu xám đang nhẹ
đong đưa. Nàng bước tới phía trước, chăm chú nhìn kĩ, cuối cùng cũng
nhìn rõ người đó.
Tóc đen cầm kiếm, vẫn là y phục của núi Thần
Tinh hệt như mỗi lần Nhạn Hồi nhìn thấy hắn, sống lưng thẳng tắp, đứng
trước mặt nàng.
“Đại sư huynh.” Thấy rõ mặt người đó, Nhạn Hồi
dừng bước, cứ vậy nhìn hắn từ xa, không đuổi theo cũng không kích động,
hối hận.” Nàng nói, “Tố Ảnh có danh tiếng trong giới tu đạo, cho dù Lăng Phi làm sai điều gì, chỉ cần ả là muội muội của Tố Ảnh, bà ta sẽ bao
che cho ả. Trong giới tu đạo không ai có thể trừng trị Lăng Phi, bắt ả
lấy mạng đền mạng, bởi vậy chuyện này nhất định phải do ta làm. Lúc lưỡi đao trong tay ta đâm xuyên qua ngực ả, lần đầu tiên ta biết hai chữ hả
dạ có cảm giác sảng khoái đến mức nào.”
“Đại thù báo được có lẽ
chính là cảm giác này. Rất hả dạ, chỉ là sau khi hả dạ, thù hận của ta
đối với Lăng Phi cũng kết thúc tại đó. Trên thế gian này bớt đi một
người ta hận, song trước đó ta cũng mất đi một người mình yêu. Bất luận
ta có làm gì cũng không cứu được huynh ấy...” Nhạn Hồi ngẩng đầu thở
dài, trong giọng có tiếng cười khổ, “Đại sư huynh đã trở thành một vết
sẹo trong lòng ta, ta không cách nào xóa được nó.”
Nghe Nhạn Hồi nói như vậy, Thiên Diệu im lặng thật lâu: “Nhạn Hồi.” Hắn dịu dàng gọi
tên nàng, Nhạn Hồi bước ra khỏi nỗi ưu tư của chính mình, ngoảnh đầu lại nhìn hắn.
“Vết sẹo của cô, ta sẽ giúp cô chữa trị.”
Mấy chữ kiên định mạnh mẽ này khiến Nhạn Hồi sửng sốt. Khắp khu rừng nhất thời tĩnh lặng.
“Nếu cô nói báo thù thật sự không phải là giết người khác mà là chữa trị cho bản thân, vậy vết thương của cô ta sẽ giúp cô chữa lành.”
Nhạn
Hồi ngây người nhìn Thiên Diệu thật lâu, rồi vỗ vỗ đầu hắn, cười nói:
“Ngươi hiểu lầm rồi, ý ta là, báo thù thật sự có nghĩa là giết chết kẻ
thù, sau đó chữa trị cho bản thân.”
Vì người làm sai luôn phải bị trừng phạt, nếu không ai có thể trừng phạt người đó, vậy hãy để nàng làm.
“Ta cũng mong ngươi sẽ chữa trị vết thương trong lòng ta lắm đó.” Nhạn Hồi
thoáng suy nghĩ, “Tuy nhiên ta đã nói sẽ không lợi dụng ngươi, vậy vết
thương của ngươi sau này cũng giao cho ta đi.” Nhạn Hồi xoa đầu Thiên
Diệu, “Yên tâm, ta sẽ cố gắng chữa lành cho ngươi.”
Câu cuối cùng Nhạn Hồi như đang nói đùa, thế nhưng Thiên Diệu lại nhẹ nhàng nhắm mắt trong sự vỗ về của nàng.
Thật ra thì không cần cố gắng đâu...
Tùy tiện chữa bừa cũng được.
Vì nàng đã làm cho vết thương của hắn lành lại rất nhiều từ lâu lắm rồi...