Hộ Tâm

Chương 87 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Sáng hôm sau, Quốc chủ Thanh Khâu triệu Thiên Diệu tới Vương cung, lúc sau

Chúc Ly tới truyền lời rằng Quốc chủ gọi Nhạn Hồi đi cùng.



Nhạn

Hồi nghe vậy sửng sốt, “Ta?” Hiện giờ tuy nàng đã vào Yêu đạo, nhưng

thuật pháp chưa tu luyện tinh thâm, Quốc chủ Thanh Khâu gọi nàng tới gặp là có ý gì, lẽ nào Thanh Khâu thật sự thiếu người đến mức ngay cả nàng

cũng không bỏ qua sao...



Thiên Diệu nghe vậy cũng chau mày, “Vết thương của cô ấy chưa khỏi.”



Chúc Ly gật đầu, “Quốc chủ biết, bởi vậy lệnh cho phu hồ tới đón rồi.” Nó

vừa dứt lời, một luồng sáng lướt qua, một con bạch hồ năm đuôi đáp bên

giường Nhạn Hồi, nó co chân trước, phủ phục dưới đất, chờ Nhạn Hồi ngồi

lên lưng nó.



Nhạn Hồi thấy vậy liền im lặng ngồi lên.



Mấy người đi tới Vương cung Thanh Khâu, duy chỉ Nhạn Hồi và Thiên Diệu vào

cung điện trong cây đại thụ, ngay cả Chúc Ly cũng ngoan ngoãn chờ ở bên

ngoài.



Quốc chủ Thanh Khâu vẫn ngồi sau đại điện như lúc trước,

một tay chống cằm, im lặng cụp mắt, không biết đang trầm tư hay đang

nghĩ ngợi, khiến Nhạn Hồi nhất thời không biết có nên lên tiếng hay

không.



Trước mặt một đại yêu quái lạnh lùng thanh cao như tiên nhân này, không chỉ Nhạn Hồi, e là hiếm có ai không thấy gượng gạo.



Còn Thiên Diệu có lẽ là một trong số những người hiếm hoi đó, “Quốc chủ.”

Hắn lên tiếng chào, tuy gọi hai chữ này, song chẳng khác gì so với chào

hỏi người bình thường.



Quốc chủ Thanh Khâu mở mắt, ánh mắt đảo

qua Thiên Diệu, tiếp đó dừng trên người Nhạn Hồi, quan sát nàng một lúc. Ánh mắt này khiến Nhạn Hồi rất lấy làm lạ, rõ ràng trước đó nàng cùng

Thiên Diệu tới, Quốc chủ không hề quan sát “người nhàn rỗi” như nàng.



“Yêu phú Chúc Ly giao cho cô đã tu luyện được mấy tầng rồi?”



Quốc chủ lên tiếng hỏi Nhạn Hồi trước, Nhạn Hồi không rõ nguồn cơn nhưng vẫn đáp: “Đã đến tầng thứ hai, chăm chỉ tu luyện có lẽ mấy ngày nữa sẽ đến

tầng thứ ba.”



“Cô tiến triển rất nhanh, là nhân tài hiếm có.”



Nghe Quốc chủ khen mình, Nhạn Hồi vừa mừng lại vừa lo, đã nói đến đây rồi
nhìn tiểu viện, khóe môi treo nụ cười hờ hững, “Đây là nơi Vân Hi ở

trước kia, nghĩ rằng nàng từng cười, từng khóc ở đây, tôi không muốn rời khỏi nơi này nữa. Trước đây nàng từng nói với tôi, nếu sau này có thể

quay về Thanh Khâu, nàng sẽ trồng hoa trồng cỏ trong tiểu viện, vì trước đây nàng quá ham chơi, không có thời gian coi sóc tiểu viện của mình,

bây giờ cuối cùng tôi có thể thay nàng làm rồi.”



Nhạn Hồi nhận

ra được thư sinh này thật sự rất yêu Công chúa Cửu Vĩ Hồ đó, vì lúc y

nhắc tới hai chữ Vân Hi, ánh mắt luôn lấp lánh rạng ngời.



Chỉ là, nhìn vào đôi mắt sáng của y, Nhạn Hồi có thể tưởng tượng ra, Lục Mộ Sinh ở Quảng Hàn môn thê lương dường nào.



Nhạn Hồi bỗng dưng nghĩ tới lúc nàng và Thiên Diệu cùng tới Thiên Hương

phường lấy sừng rồng, nàng dùng pháp thuật Thiên Diệu dạy nhìn trộm hành tung của Tố Ảnh, bị Tố Ảnh phát hiện, lúc đó có người đến báo với Tố

Ảnh là Lục Mộ Sinh tự sát, nên Tố Ảnh mới bỏ đi.



Thiết nghĩ cũng coi như y đã dùng mạng sống gián tiếp cứu nàng và Thiên Diệu một mạng.



Vì lúc đó, nếu Thiên Diệu bị Tố Ảnh phát hiện, những chuyện sau này sẽ không xảy ra nữa.



Còn Lục Mộ Sinh bị Tố Ảnh khống chế rõ ràng sống không bằng chết, nhưng

muốn chết lại không xong, thiết nghĩ hắn cũng là một người tội nghiệp.



“Thật sự phải cảm tạ Quốc chủ khoan hậu.” Lục Mộ Sinh nói, “Tôi vốn đã chuẩn

bị đời này sẽ không nhìn thấy bất cứ vật gì liên quan tới Vân Hi nữa.”

Hắn cười nhẹ, “Đa tạ cô và vị công tử kia đã đưa tôi từ Trung Nguyên đến đây.”



Nhạn Hồi chỉ im lặng. Một lúc sau, nàng mới nói: “Ngươi

là một nhân tố quan trọng để kìm hãm Tố Ảnh... Thanh Khâu sẽ không cho

ngươi ở đây quét sân cho Công chúa Vân Hi mãi đâu.”



“Tôi biết.”

Lục Mộ Sinh xoay người tiếp tục quét lá khô trong góc tường, “Làm con cờ của Thanh Khâu đối phó với Tố Ảnh, tôi cầu còn không được. Từ khi biết

tin Vân Hi bị hại một cách tàn nhẫn như vậy...” Y là một thư sinh, chưa

từng biết đến đao thương, ngón tay trắng trẻo, vậy mà lúc này nắm chổi

lại dùng sức đến mức khớp tay trắng bệch, “Lúc đó Lục Mộ Sinh đã chết

rồi, từ đó về sau đều sống những ngày không phải con người, bây giờ có

thể đến Thanh Khâu, cho dù chỉ làm một con cờ cũng cảm thấy mạng được

trộm về.”



“Thanh Khâu muốn lợi dụng tôi thì cứ việc lợi dụng,

mạng của tôi cho dù bỏ lại Thanh Khâu cũng chẳng sao.” Trong giọng y là

hận ý không thể hòa giải, “Tôi chỉ mong Tố Ảnh... chết không được tử

tế.”