Hộ Tâm

Chương 89 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Hỏa hồ chiếu sáng một vùng trời đêm Thanh Khâu, che lấp cả ánh trăng, trong rừng cây không ai lên tiếng, không khí nặng nề khác thường.



Quốc chủ Thanh Khâu trên không trung lạnh giọng hỏi: “Ngươi chính là Tố Ảnh?”



Tố Ảnh ngước mắt nhìn lên trời, toàn thân Quốc chủ phát ra hào quang rực

rỡ chói mắt, song Tố Ảnh không hề chớp mắt, chỉ nhìn Quốc chủ nói: “Phải thì đã sao?”



Bốn chữ vừa dứt, trong không trung dường như có

một áp lực khổng lồ đè mạnh xuống, tuy Nhạn Hồi tu Yêu đạo, nhưng tu vi

của nàng thật sự yếu hơn những người có mặt ở đây, nàng lập tức cảm thấy khó thở, chưa kịp kêu lên tiếng nào chân đã nhũn ra, bị áp lực này đè

ngã xuống đất.



Thiên Diệu xoay thân rồng, hóa thành hình người,

nhanh chóng ôm Nhạn Hồi vào lòng bịt tai nàng lại, truyền cho nàng hơi

ấm đồng thời giúp nàng chắn lại áp lực.



Tiên pháp trên người Tố Ảnh liền bị áp chế, quanh người bà ta được bao phủ bởi một kết giới hàn quang, bảo vệ bà ta bên trong.



“Một mình đến Thanh Khâu ta mà vẫn muốn toàn mạng rút lui sao?” Giọng Quốc chủ Thanh Khâu lạnh lẽo, “Không biết sống chết.”



Quốc chủ nói xong, Thiên Diệu lập tức ôm Nhạn Hồi nhảy xuống suối băng phía

sau, lúc thân hình nàng và Thiên Diệu hoàn toàn chìm vào trong suối

băng, một luồng sáng trắng từ trong tay áo Quốc chủ Thanh Khâu quét

xuống đất, tựa như gió mạnh cuốn qua, cây cỏ khắp nơi đều gẫy đổ.



Mắt Tố Ảnh lóe hàn quang, kết giới hộ thể bùng lên ánh sáng, chống lại sức

mạnh kia, Tiên lực và Yêu lực khổng lồ va chạm trong không trung phát ra ánh sáng chói mắt, chỉ nghe một tiếng “ầm” thật lớn, cây cỏ bị tàn lụi, vạn mẫu rừng xanh tan thành tro bụi trong phút chốc, hóa thành một bãi

hoang vu.



Sức mạnh to lớn va chạm nhau kết quả là vậy, giống như có một lực đạo khuấy động trời đất.



Sau ánh sáng và tiếng động cực lớn, bốn bề lại khôi phục sự tĩnh lặng, nơi

Tố Ảnh đứng lún xuống một hố to, đất đá ngổn ngang, bà ta đứng ở trung

tâm, sống lưng vẫn thẳng tắp như cán bút, có điều sắc môi tái nhợt lộ ra rõ ràng hơn.



“Ta dám đến đây thì đã nghĩ đến hậu quả.” Tố Ảnh

lên tiếng, bà ta đảo mắt, nhìn suối băng Thiên Diệu và Nhạn Hồi vừa ẩn

mình, “Bất luận hậu quả thế nào, ta cũng không tha cho người này.”



Bà ta nói xong, bên bờ suối băng lập tức phủ một tầng sương trắng, một loạt thanh băng ngưng tụ trong nước.



Thiên Diệu che chắn Nhạn Hồi, vất vả tránh né những thanh đao băng trong
nén như không có tri giác.



“Lúc đại sư huynh dù có chịu đau đớn

cũng gắng sức bảo vệ ta, ta cơ hồ quỳ xuống khẩn cầu, hi vọng người có

thể tới cứu đại sư huynh, tới cứu ta, cứu chút hy vọng còn sót lại đối

với người trong lòng ta, nhưng người không tới.”



“Nhưng hôm nay, người xa xôi ngàn dặm tới đây, bất chấp thủ đoạn cứu Tố Ảnh đi...” Nhạn Hồi cười lạnh, “Thiên Diệu, thì ra người ta từng ái mộ lại khiến ta

thất vọng đến mức này.”



Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi đang cúi đầu, vô thức đưa cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt đầu nàng lên bờ vai hắn.



“Cô đừng ái mộ hắn nữa.” Thiên Diệu nói, “Đừng nhớ tới chuyện đã từng ái mộ hắn nữa.”



Nhạn Hồi cười khổ, “Đó hầu như là toàn bộ ký ức mười năm qua của ta, ngươi kêu ta làm sao không nhớ tới được.”



“Sau này trong đời cô còn có rất nhiều mười năm nữa.”



Nhạn Hồi lắc đầu, “Nhưng sẽ không có người nào như vậy cả.”



“Có ta.”



Hai chữ này vừa thốt ra khiến cả hai đều kinh ngạc.



Nhạn Hồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thiên Diệu cũng trợn to hai mắt, tựa như

giật mình vì lời mình vừa nói, Nhạn Hồi cũng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên như vậy của mình trong đôi mắt Thiên Diệu.



“Thiên Diệu...” Nhạn Hồi khẽ lui về phía sau một bước, “Ngươi...”



Sự bối rối chỉ xuất hiện nơi đáy mắt Thiên Diệu trong thoáng chốc, hắn lập tức trấn định, trầm giọng nói: “Để ta tìm cho cô. Để ta dạy cô làm sao

quên được ký ức mười năm qua.”



Nhạn Hồi chớp mắt nhìn Thiên Diệu lâu thật lâu, cảm xúc khó chịu trong lòng tan biến, nàng vỗ vai Thiên

Diệu: “Được, ta thấy tối nay ngươi gặp Tố Ảnh cũng không căm hận như

trước đây nữa, thiết nghĩ đã buông bỏ được chuyện này rồi, ngươi cũng có cách của riêng mình đó nhỉ. Chuyện này coi như là nằm trong liệu trình

ngươi giúp ta chữa trị vết thương.”



Nhạn Hồi cười cười, “Náo loạn lâu quá rồi, ta về ngủ trước đây.” Nàng quay người bỏ đi.



Thiên Diệu nhìn theo nàng thật lâu, không hiểu vì sao, hắn bỗng dưng chán nản đến mức có thôi thúc muốn thở dài...