Hộ Tâm

Chương 90 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Tin Tố Ảnh đêm khuya

đột kích Thanh Khâu nhanh chóng truyền đi khắp nơi, lúc Nhạn Hồi tỉnh

lại, tiểu Yêu trong phủ Chúc Ly đã lén truyền tai chuyện đêm qua thành

mấy phiên bản.



Trong số đó không thiếu chuyện Lăng Tiêu của núi

Thần Tinh ái mộ Tố Ảnh chân nhân nhiều năm, thấy Tố Ảnh chân nhân gặp

nạn liền xả thân đến cứu. Nhạn Hồi nghe vậy chỉ âm thầm nuốt đồ ăn trong miệng.



Ngủ một đêm, sau khi Nhạn Hồi bình tỉnh, lòng cũng nghĩ

thông, Lăng Tiêu tới cứu Tố Ảnh thật ra không có gì sai cả, hắn dùng

tính mạng Huyền Ca để uy hiếp, đó là vì trong mắt hắn Huyền Ca là Yêu,

là kẻ đối địch với hắn, còn Tố Ảnh là đại diện cho cả giới tu tiên, vì

cứu Tố Ảnh, hắn làm vậy cũng là điều dễ hiểu.



Tối qua sở dĩ Nhạn Hồi không đón nhận nổi chuyện này, một là vì Huyền Ca là một trong số

những người được coi là bạn thân hiếm hoi của nàng bao nhiêu năm nay,

Lăng Tiêu muốn giết Huyền Ca, đương nhiên nàng vô cùng tức giận. Hai là

vì thất vọng...



Thất vọng vì Lăng Tiêu kịp đến cứu Tố Ảnh, nhưng lại không kịp quay về núi Thần Tinh cứu đại sư huynh.



Nàng đang trút giận, Nhạn Hồi biết, nàng có thể lý trí phân tích cảm xúc của mình, chỉ là nàng không khống chế được mà trút giận lên Lăng Tiêu.



Đương lúc suy nghĩ miên man, thức ăn Nhạn Hồi đưa vào miệng bỗng có xúc cảm

kỳ dị, miệng nóng lên, trong đầu bỗng dưng hiển hiện rõ một câu: Phụng

Thiên Sóc mời cô nương tới nói chuyện trong rừng cây cách ba dặm về phía Đông Nam.



Nhạn Hồi nhướng mày, đây là tin tức Phụng Thiên Sóc

truyền tới. Hắn cài đặt cảm tử ở Thanh Khâu sao, trong tình huống này

cũng có thể truyền tin cho nàng. Thất Tuyệt đường này thật sự không đơn

giản.



Nhưng nghĩ lại, Phụng Thiên Sóc do một tay Lăng Tiêu đào

tạo, hắn làm việc giúp Lăng Tiêu, bao nhiêu năm nay không biết Lăng Tiêu đã nắm giữ bao nhiêu tin tức trong giang hồ. Lần này gặp nàng... Nhạn

Hồi cụp mắt, bắt chợt nhớ lại trước đó nghe Huyễn Tiểu Yên nói, Phụng

Thiên Sóc ở Trung Nguyên tưởng Huyền Ca đã chết, ôm “thi thể” của Huyền

Ca điên điên dại dại không cho ai đụng vào. Vậy hôm nay hắn tới...



Nhạn Hồi buông đũa, đứng dậy đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì gặp Thiên Diệu.



Thấy Nhạn Hồi như đang muốn ra ngoài lại không định gọi mình, mày hắn khẽ động, “Hôm nay không tu luyện à?”



Nhạn Hồi đảo mắt, “Hôm nay tới suối băng tắm, ta định chăm sóc sức khỏe một

chút trước đã, ngươi đừng đi theo.” Nhạn Hồi nói xong đi ngay, không

nhìn Thiên Diệu lấy một lần.
ngài về, ngài có thể khiến nửa đời còn lại của Huyền Ca được bình yên

sao?”



Phụng Thiên Sóc thoáng nhìn Nhạn Hồi, tiếp đó bật cười: “Nhạn cô nương có biết đời ta ghét nhất là chuyện gì không?”



“Huyền Ca từng nói với ta, ngài ghét nhất là phản bội.”



“Phải, nhưng lúc biết Huyền Ca là Cửu Vĩ Hồ yêu, là thám tử của Thanh Khâu

phái tới ẩn nấu ở Trung Nguyên, trong lòng ta lại mừng đến phát điên,

nàng vẫn còn sống, đối với ta đó là tin tốt nhất.”



Nhạn Hồi lại

nói: “Nếu ngài cướp đi Huyền Ca, Tố Ảnh không tha cho ngài, Thanh Khâu

cũng không tha cho ngài, ngài làm sao có thể bảo vệ Huyền Ca bình yên

suốt quãng đời còn lại?”



Mắt Phụng Thiên Sóc lóe tinh quang:

“Chuyện này cần phải có sự giúp đỡ của Nhạn cô nương. Lời đã nói hết,

Nhạn cô nương, vậy ba ngày sau cô có bằng lòng giúp ta một tay không?”



Nhạn Hồi nhìn hắn, “Ngài sẽ xử lý thỏa đáng một trăm tiểu thiếp của mình chứ?”



Phụng Thiên Sóc bật cười, “Đó chẳng qua chỉ là con cờ để bao năm nay ta phát

triển thế lực dưới tầm mắt của thúc phụ đã chết thôi.”



Nhạn Hồi

căn bản đã nhận lời rồi, nàng vừa định gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới

một chuyện, “Ta đương nhiên bằng lòng cứu Huyền Ca, có điều ngài tới cầu xin ta, ta muốn ngài đồng ý với ta một chuyện nữa, ba ngày sau ta sẽ

tận tâm tận lực giúp đỡ ngài.”



“Ồ?” Phụng Thiên Sóc nhướng mày, “Nhạn cô nương cứ nói thẳng.”



“Ta biết ngài đang làm việc cho Lăng Tiêu.” Nhạn Hồi nói, “Rốt cuộc Lăng

Tiêu đang mưu tính điều gì? Ngài có thể cho ta biết không?”



Ánh

mắt Phụng Thiên Sóc như sâu thêm: “Chuyện này... nói ra dài lắm.” Hắn

khựng lại, “Nếu Huyền Ca bình yên vào phủ ta, lúc đó Phụng Thiên Sóc

nhất định đem những chuyện ta biết, từ đầu đến cuối nói hết với Nhạn cô

nương.”



“Được. Một lời đã định.”



“Tứ mã nan truy.”