Hộ Tâm

Chương 91 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Hơi lạnh ngày thu theo gió len vào cơ thể.



Đến ngày ước định giữa Thanh Khâu và Tố Ảnh, trước Tam Trùng sơn, trên vực

sâu khổng lồ bị pháp lực xé ra năm mươi năm trước, Tiên lực và Yêu lực

chia ra trải thành hai con đường. Hai giới Tiên Yêu đứng hai bên Tam

Trùng sơn.



Nhạn Hồi và Thiên Diệu đứng bên phía Yêu tộc, Lục Mộ

Sinh đã được Thái tử đưa ra đứng phía trên cùng, Tố Ảnh và Lăng Tiêu

đứng đối diện, nhìn thấy Lục Mộ Sinh. Tố Ảnh mới phất tay, Tiên nhân sau lưng tách ra một con đường, Huyền Ca bị tầng tầng xiềng xích trói buộc

được đưa ra.



Đôi tay nàng bị trói ngược, trên chân cũng mang xích nặng nề, sức mạnh phong ấn trên xích nhấp nháy theo mỗi bước chân.



Thấy Huyền Ca như vậy, người Yêu tộc lập tức lên tiếng phẫn nộ bất bình,

Huyền Ca có ra sao thì thân phận vẫn là Quận chúa của Yêu tộc, nhưng giờ lại bị người tu đạo giam giữ như vậy, thật sự khiến người ta không thể

không tức giận.



“Tố Ảnh Quảng Hàn môn.” Thái tử cao giọng nói,

“Người ngươi cần ở đây, còn không mau cởi bỏ xiềng xích trên người Huyền Ca?” Thái tử vừa nói vừa kéo Lục Mộ Sinh tới phía trước một bước. Tố

Ảnh thấy vậy ánh mắt khẽ động, hàn quang xoay chuyển trong tay, xích

dưới chân Huyền Ca lập tức mất đi ánh sáng của phong ấn.



“Đổi người đi.” Tố Ảnh cao giọng nói.



Thái tử Cửu Vĩ Hồ liền nói với Lục Mộ Sinh: “Đi đi.”



Lục Mộ Sinh lẳng lặng bước lên chiếc cầu được Tiên lực dựng lên, y cụp mắt, khiến người ta không nhìn rõ biểu hiện của y.



Huyền Ca cũng bước lên chiếc cầu của Yêu tộc, hai người đồng thời bước lên

giữa cầu, nhưng lúc tất cả ánh mắt đều tập trung về phía đó, không ai

chú ý sau lưng Tố Ảnh có một nữ tu hơi len lén ngưng tụ pháp lực trong

tay.



Ả ở phía sau đoàn người, đột ngột ra tay, phóng một đạo Tiên lực mạnh lên chiếc cầu của Yêu tộc.



Chiếc cầu do Yêu lực tạo thành lập tức rung lên, thân hình Huyền Ca loạng choạng, suýt ngã xuống bên dưới.



Ánh mắt Tố Ảnh lạnh hơn, quét mắt nhìn những người tu tiên sau lưng, Nhạn

Hồi bên phía Yêu tộc thấy vậy hét lên: “Tố Ảnh Quảng Hàn môn không giữ

lời.” Yêu tộc thấy Huyền Ca bị ngã vốn đang cả kinh, lại nghe Nhạn Hồi

hét lên như vậy, tất cả Yêu quái vốn đang căm hận người tu đạo tột cùng

lập tức la hét vang trời.



Nhạn Hồi hừ lạnh, “Muốn đòi người

nhưng lại không muốn thả người, thế gian này làm gì có chuyện dễ dàng
Bàn tay Tố Ảnh khẽ run.



“Rời khỏi Thanh Khâu.” Nhạn Hồi nói, “Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy

ra. Bằng không....” Nhạn Hồi bĩu môi, rạch vết thương trên cổ Lục Mộ

Sinh sâu thêm một chút nữa chẳng có gì đáng kể, “Bà hãy dọn xác cho y

đi.”



Ánh mắt Tố Ảnh lập tức sa sầm, bà ta nghiến chặt răng.



Sau khi im lặng trong không trung hồi lâu: “Ta lui.” Tố Ảnh nói, “Không được làm hại chàng.”



Bà ta nói năm chữ này, nào ngờ lại khiến Lục Mộ Sinh cười lạnh, y nhìn Tố

Ảnh trong không trung vẻ mặt cực kì mỉa mai. Tố Ảnh như không thấy biểu

hiện của y, âm thầm lui về phía sau.



Bóng hình bà ta sắp rời khỏi biên cảnh Thanh Khâu.



Nhạn Hồi vừa thầm thở phào, bàn tay nắm chủy thủ khẽ buông lỏng, nhưng trong khoảnh khắc này, dưới chân Nhạn Hồi bỗng bùng lên pháp trận băng tuyết, Nhạn Hồi sững sốt, nghe thấy Thiên Diệu trong không trung quát lên một

tiếng kinh hoàng: “Tránh ra”



Lục Mộ Sinh nhanh chóng phản ứng, hắn đưa cổ mình về lưỡi dao của Nhạn Hồi.



Nhạn Hồi không kịp rút lại, lưỡi dao trên cổ Lục Mộ Sinh sắp cắt rách khí

quản y, bên cạnh bỗng có một bàn tay đưa ra nắm chặt chủy thủ của Nhạn

Hồi, máu tươi từ lòng bàn tay đó nhỏ xuống đất.



Chiến đấu đến

nay không ai có thể tổn thương Tố Ảnh, thế mà lúc này bà ta vì Lục Mộ

Sinh mà bị chủy thủ của Nhạn Hồi cứa rách lòng bàn tay.



“Chàng lại muốn tự sát nữa sao?” Tố Ảnh nói, “Đừng dùng cách làm hại mình để tổn thương ta.”



Lục Mộ Sinh mỉa mai: “Chỉ cần có thể khiến cô bị thương cách gì ta cũng bằng lòng.”



Môi Tố Ảnh mấp máy, vẻ mặt bi thương.



Nhạn Hồi nhìn Tố Ảnh gần ngay trước mặt, trong lúc ngây người, đột nhiên

nghe bên cạnh truyền tới tiếng va đập kịch liệt, nàng nhìn sang thấy

Thiên Diệu luôn thản nhiên trước mọi chuyện đang dùng pháp lực quật lên

rìa trận pháp của Tố Ảnh, nơi đang cản trở hắn lại gần Nhạn Hồi.



Pháp trận băng tuyết thình lình bùng lên hào quang, cả người Nhạn Hồi tức thì chìm vào bên trong.



Vẻ mặt kinh ngạc hoảng hốt của Thiên Diệu ngoài trận cũng theo đó dần dần biến mất.