Hộ Tâm

Chương 92 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Lúc Nhạn Hồi tỉnh lại đẫ là đêm khuya. Khsi tức như có như không trong không khí khiến Nhạn

Hồi cảm thấy rất là quen thuộc, đây là... khí tức của núi Thần Tinh.



Nhạn Hồi mở mắt, nhìn thấy khung trời đầy sao xuyên qua bóng cây, nàng cảm

thấy nơi khóe mắt có ánh lửa cháy sáng, Nhạn Hồi quay đầu nhìn, thấy Tố

Ảnh đang nửa quỳ dưới đất, lòng bàn tay bịt lên cổ Lục Mộ Sinh đang nằm, lớp lớp hàn sương từ kẽ tay bà ta thấm ra, chắc là đang trị thương cho

Lục Mộ Sinh.



Chuyện tước khi ngất đi dần dần hiện rõ trong đầu,

nàng cựa quậy muốn ngồi dây, nhưng phát hiện toàn thân không biết bị sức mạnh gì đó trói buộc ngay cả cử động đầu ngón tay cũng vô cùng khó

khăn.



Nhạn Hồi thăm dò được tu vi trong cơ thể vẫn còn, chỉ là

không thể nào điều động. Nàng biết, nhất định là Tố Ảnh đã thi triển

phong ấn gì đó với nàng, còn nàng chắc chắn không thể giải được. Nhạn

Hồi nhanh chóng thản nhiên đón nhận hiện thực này, vì Tô Ảnh không nhân

lúc nàng ngất xỉu mà lấy mạng nàng, vậy thì tạm thời cũng sẽ không giết

nàng.



Nàng bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc Tố Ảnh muốn làm gì, bà ta

đưa nàng và Lục Mộ Sinh cùng đi, nơi này có khí tức của Thần Tinh, thiết nghĩ là đan đến núi Thần Tinh, có điều nơi này cách núi Thần Tinh cũng

chỉ có mấy chục dặm đường, vậy tại sao không đến thẳng núi Thần Tinh mà

phải dừng lại giữa đường chứ?



Nhạn Hồi lại nhìn về phía Lục Mộ

sinh, lập tức hiểu ra ngay Lục Mộ Sinh đang nhắm nghiền đôi mắt, trán

không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, đôi môi tái nhợt phản chiếu ánh lửa,

sắc mặt xám xịt. Xem ra cơ thể Lục Mộ Sinh đã có vấn đề.



Nhạn Hồi nhớ lúc đó nàng chỉ cứa ngoài da Lục Mộ Sinh, khiến y chảy chút máu,

tuy sau đó Lục Mộ Sinh tự mình đâm vào lưỡi dao nàng lực đạo không hề

nhẹ, nhưng rốt cuộc vẫn bị Tố Ảnh ngăn lại.



Cơ thể người phàm... vốn rất yếu mềm, dễ dàng bị hủy hoại.



”Mộ Sinh?” Tố Ảnh bỗng nhiên lên tiếng, “Trong người còn chỗ nào khó chịu không?”



Lục Mộ Sinh mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, thấy tay Tố Ảnh đang đặt trên

cổ mình, y dẩy tay Tố Ảnh ra, cho dù yếu ớt vô lực nhưng vẫn làm vậy,“Cút.”



Tố Ảnh cụp mắt, như không nghe thấy lời Lục Mộ Sinh,“Chàng nên mặc áo khoác ta cho chàng, tuy không thể bảo vệ chàng không


”Nói bừa!” Lời này như một cái gai trong tim Tố Ảnh, “Im miệng cho ta!” Bà

ta vung tay, một đạo pháp lực khổng lồ lập tức đè lên người Nhạn Hồi,

nàng liền cảm thấy tức ngực khó thở, không thể lên tiếng được nữa.



Còn Lục Mộ Sinh vẫn lạnh nhạt nói: “Cô ấy nói không sai.” Lục Mộ Sinh gằn

từng chữ, “Người có nói, tướng quân đó đã bị chặt đầu trên chiến trường

rồi.”



Nghe thấy lời này, cho dù ngực khó thở không nói được Nhạn Hồi cũng sửng sốt.



Người trên giang hồ chỉ biết trước đây Tố Ảnh yêu một người phàm, chỉ là

người phàm đó cuối cùng già chết, không ai ngờ rằng người đó lại... bị

chặt đầu trên chiến trường... Nếu đã chết dứt khoát như vậy, Tố Ảnh vẫn

còn gạt Thiên Diệu lấy vảy rồng của hắn chế tạo khải giáp để làm gì...



Nhạn Hồi còn chưa nghĩ xong, Lục Mộ Sinh đã nói: “Hai mươi năm trước lúc cô

rời khỏi Quảng Hàn môn không rõ tung tích, người đó đã bị giết trên

chiến trường rồi.”



Hai mươi năm trước... không rõ tung tích...

Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ bèn hiểu ra ngay, lẽ nào thời gian đó chính là

lúc Tố Ảnh lừa gạt Thiên Diệu để lấy lòng tin của hắn. Trong lúc Tố Ảnh

một lòng gạt Thiên Diệu lấy vẩy rồng để chế tạo khải giáp, tướng quân đó đã bị người ta chặt đầu sao...



Nghĩ cũng phải, nếu có Tố Ảnh bảo vệ, có người phàm nào mà có thể giết được người mà Tố Ảnh muốn che chở chứ.



Nhưng tạo hóa... lại cứ trêu người như vậy.



Nhạn Hồi nghĩ đến đây, ánh mắt Tố Ảnh sáng lên nhìn Lục Mộ Sinh: “Chàng nhớ

lại chuyện kiếp trước rồi sao? Linh châu ta tìm cho chàng khiến chàng

nhớ lại chuyện kiếp trước rồi sao?”



Lục Mộ Sinh nhíu mày, “Chẳng qua thỉnh thoảng có vài giấc mơ mà thôi...”



Tố Ảnh phủ tay lên ngực mình cầm máu, vẻ mặt bà ta như hơi trấn tĩnh lại,“Chàng đối xử với ta như vậy chỉ là vì chưa nhớ lại chuyện trước đây mà

thôi.” Bà ta nói, “Chờ chàng nhớ lại là được.”



Tố Ảnh khôi phục cảm xúc: “Chúng ta tới núi Thần Tinh thôi.”