Hộ Tâm
Chương 93 :
Ngày đăng: 03:45 19/04/20
Tố Ảnh đưa Nhạn Hồi
và Lục Mộ Sinh vào núi Thần Tinh, đi qua cửa núi, Nhạn Hồi vốn tưởng
lòng mình sẽ dâng trào biết bao cảm xúc, tuy nhiên lúc qua rồi nàng mới
phát hiện, thật ra cũng chẳng có gì để nhớ.
Nàng đã không còn cảm xúc đối với nơi này nữa.
Có đệ tử núi Thần Tinh ra chào hỏi Tố Ảnh, khi họ đang nói chuyện, Lục Mộ
Sinh bên cạnh Nhạn Hồi bỗng hỏi nàng: “Tố Ảnh vì ta đã làm nhiều chuyện
thương thiên hại lý đối với Thiên Diệu sao?”
Nhạn Hồi thoáng im
lặng, “Đâu chỉ thương thiên hại lý.” Câu này của nàng nửa như đáp, nửa
như bùi ngùi xúc động, “Nhưng không liên quan đến ngươi, bà ta phanh
thây Thiên Diệu phong ấn ở tứ phương, chỉ vì chế tạo một bộ khải giáp
vảy rồng bảo vệ cho tướng quân kiếp trước trường sinh bất tử.”
Môi Lục Mộ SInh mím chặt, vẻ mặt y đột nhiên lạnh lẽo, chưa kịp nói gì thêm thì Tố Ảnh đã lệnh cho người đưa Nhạn Hồi vào địa lo, còn Lục Mộ Sinh
bị đưa đi nơi khác.
Nhạn Hồi ngoảnh đầu lại, Tố Ảnh theo sau nàng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt thanh cao như cũ.
Trong địa lao đỉnh Tâm Túc, Nhạn Hồi bị nhốt trong lồng, hai tay bị treo trên không trung.
Tố Ảnh vào nhà lao, phất tay cho các đệ tử núi Thần Tinh lui, trong nhà
lao tối tăm, chỉ có cửa sổ sắt nhỏ trên tường sau lưng Nhạn Hồi lọt vào
mấy tia sáng. Ánh sáng kéo bóng Nhạn Hồi thật dài, Tố Ảnh đứng lên bóng
nàng.
Nhạn Hồi bật cười, “Tố Ảnh chân nhân muốn sử dụng tư hình sao?”
Vẻ mặt Tố Ảnh vô cảm, “Ngươi khiến Yêu long được trùng sinh, hại chết Tố
Nga, phản bội giới tu tiên, những tội danh này đủ cho ngươi chết một vạn lần, xử lý ngươi thế nào cũng không xem là dùng tư hình.”
”Thiên Diệu vốn nên có dáng vẻ hiện giờ, giới tu tiên cũng nên phản bội, còn
muội muội bà Lăng Phi cũng vô cùng đáng chết, những chuyện ta làm đều
hợp tình hợp lý, dựa vào gì mà bà nói ta đáng chết thì ta phải chết?”
”Cho dù không có bất kỳ nguyên nhân nào ở trên trong ngực ngươi có vảy Hộ
Tâm và nội đan của Yêu long thì ngươi đã đáng chết. Hai mươi năm trước
Hắn tiến lên phía trước, mỗi một bước là một đạo pháp thuật dưới chân, gió
tuyết áp xuống đất trói buộc đôi chân Nhạn Hồi, không cho nàng cử động,
Lăng Tiêu tiến lên bắt lấy nàng, Nhạn Hồi hết đường tránh né, liền vô
thức tung chưởng đánh lên vai Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hự một tiếng.
Thân hình hắn khựng lại, Nhạn Hồi nhìn thấy dưới lớp áo trắng của núi Thần Tinh có vệt máu đỏ từ trong dần dần thấm ra.
Là... ban nãy lúc đưa nàng đi bị Tố Ảnh đả thương sao...
Động tác trên tay Nhạn Hồi khựng lại, bỗng nhiên nghe một tiếng hét giòn giã truyền ra từ lòng bàn tay nàng: “Chủ nhân đừng hoảng, để em đưa cô đi!”
Theo tiếng hét của Huyễn Tiểu Yên, Nhạn Hồi cảm giác chân nhẹ bẫng, pháp
thuật trói chân nàng của Lăng Tiêu bị phá, cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn
nhiều, nàng cảm thấy mình bị một sức mạnh như có như không cuốn bay lên
không trung. Dần dần không còn nhìn rõ Lăng Tiêu đang ôm vai đứng trong
rừng chưa tỉnh táo lại.
Không biết đi bao xa, Huyễn Tiểu Yên mới
thò đầu ra bên cạnh Nhạn Hồi, hóa thành hình người đưa nàng bay trong
không trung: “Ông trời ơi, sợ chết được, lần này đúng là phong ba trắc
trở khởi tử hồi sinh đó!”
Nhạn Hồi không có tâm tư sửa lỗi dùng
từ không chính xác của nó, trong đầu rối bời nghĩ về vết thương của Lăng Tiêu, sau đó quay đầu hỏi Huyễn Tiểu Yên một câu: “Ngươi theo tới lúc
nào?”
”Chủ nhân à, lần này cô còn sống cũng nhờ em hết đó.” Huyễn Tiểu Yên kiêu ngạo nói, “Lần trước cô và Yêu long Thiên Diệu lén đi
Quảng Hàn môn, sau đó chẳng phải suýt chút biến thành xác chết quay về
sao, từ đó em bèn chú ý trông chừng cô, lúc cô ra chiến trường, em bèn
ngủ trong chiếc nhẫn lén theo cô, cô bị Tố Ảnh bắt, bị Lăng Tiêu bắt em
đều di theo, có điều mãi không tìm được cơ hội cứu cô ra thôi, giờ thì
tốt rồi, cô xem em thông minh ghê chưa, chỉ cần có một khe hở là em giúp được cô ngay, cô không khen em sao?”
Nhạn Hồi gật đầu, “Phải khen ngươi.” Nàng nói, “May nhờ có ngươi.”
Nếu khoongm nếu nàng bik Lăng Tiêu bắt ra Tiên đảo ngoài biển, vậy biêt đến khi nào nàng mới trả được nợ cho Thiên Diệu đây...