Hộ Tâm
Chương 94 :
Ngày đăng: 03:45 19/04/20
Nhạn Hồi được
Huyễn Tiểu Yên hốt hoagr mang đi, lúc qua Tam Trùng sơn, Huyễn Tiểu Yên
liên hệ với người của Chúc Ly ở Thanh Khâu, Chúc Ly phái người tới đón,
mấy hôm sau hai người về tới Thanh Khâu.
Vừa đáp xuống đất, Chúc Ly đã ra đón họ, Nhạn Hồi vừa nhìn thấy nó liền hỏi: “Thiên Diệu đâu?”
Chúc Ly nghiêm mặt, “Vì không biết cô bị Tố Ảnh bắt đi đâu, Thiên Diệu nóng lòng nên tìm tới Quảng Hàn môn rồi...”
Nhạn Hồi nghe vậy thì cảm thấy người mình lạnh lẽo khôn xiết, nàng bị Lăng
Tiêu bắt, Tố Ảnh ở núi Thần Tinh không còn việc gì nữa, còn Quảng Hàn
môn trước đó bị Thiên Diệu náo loạn thiết nghĩ đang được chỉnh đốn lại,
có một đống chuyện cần chưởng môn như bà ta xử lý, thế nên bà ta nhất
định sẽ đưa Lục Mộ Sinh về Quảng Hàn môn, nếu Thiên Diệu gặp phải Tố
Ảnh...
Lòng Nhạn Hồi thắt lại, “Ta phải đi tìm Thiên Diệu.”
Chúc Ly cản nàng, “Tu vi của cô trước mặt Tố Ảnh có là gì, cha ta và Tam hoàng thúc đã tìm tới đó rồi.”
Thanh Khâu điều động hai vị Vương gia, cho dù Tam vương gia hiện giờ hai mắt
bất tiện, nhưng công pháp tu vi cũng có trình độ nhất định, có họ ở đó,
cho dù đấu không lại Tố Ảnh, song muốn đưa Thiên Diệu về cũng là chuyện
có khả năng.
Sợ là sợ... trước khi họ tới Quảng Hàn môn, Thiên Diệu đã gặp phải Tố Ảnh rồi...
Mà sự thật, chuyện Nhạn Hồi lo lắng đã trở thành hiện thực, đúng là Thiên
Diệu đã gặp Tố Ảnh ở núi Quảng Hàn trước các Vương gia của Thanh Khâu,
hay chính xác hơn là vào đúng khoảnh khắc Tố Ảnh trở về Quảng Hàn môn
hắn đã tìm được bà ta.
Vừa nghĩ tới Nhạn Hồi sống chết khôn lường trong tay Tố Ảnh, Thiên Diệu liền không thể kiềm chế nổi.
Nhạn Hồi đã cứu hắn rất nhiều lần, làm rất nhiều chuyện vì hắn, vậy mà lần
nào lúc Nhạn Hồi chịu khổ dường như hắn luôn không tới kịp, không cứu
nổi, không giúp được...
Thiên Diệu đứng trên đỉnh núi gió tuyết,
nhìn tiên quang màu trắng của Tố Ảnh từ chân trời lướt tới, hắn phẩy tay áo, Yêu lực đập thẳng vào Tiên quang trên trời, Tố Ảnh tiếp chiêu, trả
lễ bằng một đạo Tiên lực
Thân hình bà ta cũng từ không trung đáp xuống, dừng ở phía bên kia.
Lục Mộ Sinh được bà ta bảo vệ phía sau, Tố Ảnh sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn
Thiên Diệu, tiếp đó bật cười đầy vẻ mỉa mai, “Yêu long Thiên Diệu, không tự lượng sức tới Quảng Hàn ta chịu chết sao?”
Thấy sau lưng bà ta không có Nhạn Hồi, ánh mắt Thiên Diệu tối sầm hơn thêm, “Nhạn Hồi đâu?”
Tố Ảnh hết sức hờ hững, bà ta đảo mắt, tựa như không hề để tâm nói: “Giết rồi.”
Khi nghe Tố Ảnh đáp vậy hắn nhất thời không hiểu được, mãi một lúc thật lâu sau hắn mới từ từ hiểu ra, một cơn đau không nói nên lời ập tới, bóp
chặt tim rồng vừa tìm lại được khôn lâu của hắn tựa như có một thanh đao cùn cứa mạnh lên nơi mềm mại nhất trái tim hắn, nứt da rách thịt, máu
me đầm đìa.
thinh không nói.
Người thân duy nhất của bà ta đã chết, người yêu duy nhất cũng đã chết.
Ngoài công pháp trên người, bà ta chẳng còn lại gì cả.
Thất vương gia nhìn về phía sau, thấy Tố Ảnh không đuổi theo liền thở phào
nhẹ nhõm: “Tố Ảnh của Quảng Hàn môn này không biết luyện được công pháp
lợi hại như vậy từ lúc nào, nếu không phải dốc hết tu vi toàn thân, e là không thể an toàn rút lui.”
Tam vương gia cõng Thiên Diệu, tuy
mắt không nhìn thấy nhưng giác quan lại hơn người, “Đó chưa phải là tu
vi lợi hại nhất, e là bà ta cũng chưa dốc hết tu vi toàn thân đâu.” Tam
vương gia nghiêng tai về phía Thiên Diệu, “Ngươi nói gì với cô ta vậy?”
Thiên Diệu được cõng trên lưng chỉ cúi đầu, đôi mắt vô thần nhìn mây trắng lướt qua dưới chân.
”Nhạn Hồi không còn nữa.”
Lúc hắn nói mấy chữ này, tựa như không phải đang nói Nhạn Hồi mà là nói bản thân mình.
Đau thương tuyệt vọng được giấu thật sâu.
Hai vị vương gia nghe vậy đều im lặng, họ cũng không biết tình hình của Nhạn Hồi.
Trở về Thanh Khâu, vừa đáp xuống bên dưới, bốn phía nhanh chóng đều có
người vây lại, Thiên Diệu cúi đầu nhìn xuống đất như không còn muốn sống nữa, đúng vào lúc này, từ phía đằng xa bỗng dưng truyền tới một tiếng
gọi mà hắn quen thuộc hơn ai hết: “Thiên Diệu!”
Tai lập tức dỏng lên, Thiên Diệu ngẩng đầu, thấy Nhạn Hồi đang rẽ đoàn người chạy về phía hắn.
Trong khoảnh khắc ấy trên người Nhạn Hồi như đốt lên ngọn lửa, thắp sáng bóng tối trong đáy mắt Thiên Diệu. Ngoài Nhạn Hồi, hắn hầu như không nhìn
thấy bất kỳ ai khác.
”Thiên Diệu, ngươi gặp phải Tố Ảnh à? Có đánh nhau không? Bị thương rồi sao?”
Nhạn Hồi vừa chạy về phía hắn vừa vội vàng hỏi.
Thiên Diệu vẫn luôn im lặng nhìn nàng mãi đến khi Nhạn Hồi chạy tới phía
trước hắn ba bước, hắn mới tiến một bước dài chộp lấy tay nàng, dùng sức kéo vào lòng, tiếp đó ôm cổ nàng, vịn lên gáy nàng, không cho nàng bất
kỳ cơ hội chống cự hay nói “không”, hắn nóng lòng không nhịn nổi nữa,
hôn lên môi nàng.
Liếm quanh môi nàng, không cho kháng cự, xâm
nhập vào miệng nàng, mang theo sức lực như muốn nuốt chửng nàng vào
bụng, ôm chặt nàng, dùng sức hôn thật sâu, giữa chốn đông người, trước
bao ánh mắt.
Không thể buông tay.
Thiên Diệu nghĩ, hân chắc chắn là mình không thể nào buông Nhạn Hồi ra được nữa
Hắn đã quan tâm nàng, yêu nàng, cần nàng hơn cả tưởng tượng của mình...