Hộ Tâm

Chương 95 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Nụ hôn thật sâu,

Thiên Diệu cơ hồ siết Nhạn Hồi sắp ngạt tở, mãi đến khi nàng không chịu

nổi nữa đẩy hắn ra, hắn mới như bước ra khỏi thế giới của mình, rời khỏi môi Nhạn Hồi để nàng hít thở không khí, nhưng tay vẫn ôm chặt nàng.



Hắn muốn ôm nàng mãi, cảm nhận lồng ngực phạp phồng của nàng, nhịp tim đập

mỗi lúc một nhanh của nàng, hắn muốn xác nhận Nhạn Hồi vẫn còn sống,

thật sự sống bên cạnh hắn.



Không dễ gì mới tỉnh táo lại, Nhạn Hồi ngẩng đầu sửng sốt nhìn Thiên Diệu.



Bốn mắt giao nhau, hai người đều im lặng không nói.



Cuối cùng là Chúc Ly bên cạnh bước lên phá vỡ sự im lặng kỳ quặc: “Giữa...

giữa chốn đông người!” Giọng nói hơi run, “Còn không buông ra!”



Nhạn Hồi đột nhiên sực tỉnh, vội nắm lấy cánh tay Thiên Diệu đang ôm mình,

muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, tuy nhiên Thiên Diệu lại dùng sức ôm

Nhạn Hồi vào lòng một lần nữa, siết chặt nàng vào ngực mình, để đầu nàng gác lên vai mình.



”Nàng vẫn còn sống.” Thiên Diệu nói, “Nàng vẫn bình yên.”



Nhạn Hồi nghe vậy ngây người, cũng sửng sốt vì hành động bày tỏ quá mức của

hắn: “Ta... còn sống, cũng bình yên.” Nàng cử động cổ, “Nhưng ngươi...”

Không để nàng nói hết, Thiên Diệu lại siết chặt nàng hơn, vỗ vỗ lên gáy

nàng như đang dỗ một đứa trẻ.



”Không sao rồi.”



Hắn thở phào một hơi, ba chữ này không biết nói với Nhạn Hồi hay nói cho bản thân nghe.



Nhạn Hồi liền im lặng khi nghe hắn nói vậy, không hỏi điều gì khác nữa, nàng cũng đưa tay vỗ vỗ lưng Thiên Diệu.



Đêm thu muộn, trời đã rất lạnh.



Nhạn Hồi cảm thấy trong người có chút xao động mà nàng không hiểu, đặc biệt

là trên môi cứ nóng bừng bừng. Trong đầu nàng không ngừng nhớ lại nụ hôn đột ngột của Thiên Diệu ban sáng.



Cảm giác tim đập quen thuộc như trúng mê hương ở thành Vĩnh Châu.



Huyễn Tiểu Yên âm thầm bay tới bên cạnh Nhạn Hồi: “Chủ nhân à.” Nó nhỏ giọng

gọi bên tai Nhạn Hồi một tiếng khiến nàng giật bắn người: “Sao vậy?”



”Dáng vẻ cô trông cứ như cún con mèo con vào xuân ấy.”


Lời vừa dứt, Thiên Diệu liền sửng sốt, tiếp đó hào quang xoay chuyển toàn

thân, hóa thân thành hình người trong suối băng. Hắn nhìn Nhạn Hồi, khắc chế ánh sáng âm ỉ tỏa ra trong mắt đang tiết lộ tâm tư hắn đã giấu kín

bấy lâu nay.



Nhạn Hồi tiến lên phía trước, “Chàng làm người của ta đi! Ta cũng yêu chàng!”



Ánh sáng trong mắt Thiên Diệu vụt tắt, hắn chỉ lặng lẽ nhìn Nhạn Hồi, nhất

thời khiến Nhạn Hồi có hơi không chắc chắn, “Lúc trước chàng hỏi ta, nếu người chàng gặp hai mươi năm trước là ta thí sẽ thế nào, lúc đó chàng

đã động lòng với ta rồi, ta biết, chỉ là lúc đó ta lại không như vậy. Có điều gần đây càng ngày ta càng nghĩ nhiều về câu hỏi này, nếu người

chàng gặp hai mươi năm trước là ta thì sẽ thế nào.”



Nhạn Hồi chăm chăm nhìn Thiên Diệu, “Những chuyện khác ta không dám nói, thế nhưng

nếu hai mươi năm trước người chàng gặp là ta, chỉ cần chàng thật lòng

đối đãi với ta, ta sẽ nguyện trao hết chân tình cho chàng, không lừa

dối, không phụ bạc.”



Thật ra nếu đối với Thiên Diệu, khoảnh khắc

đẹp đẽ nhất là gặp được Nhạn Hồi trong lúc cùng đường bí lối. Thì đối

với Nhạn Hồi, khoảnh khắc đẹp đẽ nhất là lúc mất hết tất cả nàng vẫn còn có Thiên Diệu.



Không biết bắt đầu từ lúc nào, họ đã trở thành thành lũy không thể thay thế trong lòng đối phương.



Ánh sao vụn vỡ trong suối băng như bị Thiên Diệu thu hết vào đáy mắt, hắn vẫn im lặng.



Nhạn Hồi đến lúc mất hết kiên nhẫn, cuối cùng tiến lên một bước, ôm cổ Thiên Diệu cắn lên môi hắn khắc xuống ấn ký thật sâu, bày vẻ lưu manh, “Ta

mặc kệ, hôn ta cũng hôn rồi, ôm ta cũng ôm rồi, những gì không nên nhìn

thấy trên cơ thể chàng ta cũng từng thấy rồi. Dù sao sự trong sạch của

chàng cũng đã bị ta hủy. Nói đi, theo ta.”



Nói đến đây, rốt cuộc Thiên Diệu không thể nào nghiêm mặt được nữa, hắn cúi đầu cong mắt bật cười.



”Thật không hổ là Nhạn Hồi.”



Nhạn Hồi ôm cổ hắn, chòng chọc nhìn hắn: “Bớt đùa với ta đi, hôm nay chàng không theo ta thì ta sẽ không cho chàng đi.”



Thiên Diệu bật cười, cười một lúc lâu cuối cùng cũng gật đầu, “Theo.” Hắn lặp lại lần nữa, “Ta theo nàng.”



Nhạn Hồi cũng bật cười, gương mặt giả vờ nghiêm túc tức thì hóa dịu dàng: “Chàng không được hối hận đó nhé.”



Thiên Diệu cúi đầu nhìn nàng, “Đây chắc chắn cũng là lời ta muốn nói với nàng.”