Họa Đường Xuân

Chương 12 :

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Nguyệt Bất Do bị giết sao? Việc này chỉ sợ có chút khó. Trong nháy mắt kì hẹn một năm lại sắp đến, tháng trước Nguyệt Bất Do vừa mới đánh bại rất nhiều cao thủ đệ nhất giang hồ, trước mắt đang bị những môn phái này truy nã. Một năm nay, Nguyệt Bất Do mang đến phiền toái không nhỏ cho giang hồ, tất cả mọi người không khỏi buồn bực, sát tinh này rốt cuộc là đến từ nơi nào? Mấy tin tức này làm không ít người tức giận, chẳng qua có vài người lại rất là cao hứng khi nghe được Nguyệt Bất Do còn sống.



Sáng sớm, đã gần nửa năm không bước vào Vân Hải sơn trang, Mạc Thế Triệu lại không mời mà đến. Một năm nay, mọi người của Mạc gia đều cực kỳ bí mật mà lần lượt chuyển ra tái ngoại, đợi đến khi Vương gia phát hiện thì cũng đã quá muộn. Vương hoàng hậu cực kì tức giận, cũng phá lệ bất an. Tuy nhiên Mạc Thế Triệu cũng không rời khỏi Trung Nguyên, Mạc Thế Di cũng vẫn như trước “thành thành thật thật” ở trong sơn trang, để trấn an Mạc Thế Di thì sau khi Vương gia biểu hiện một chút bất mãn với Mạc Thế Triệu cũng không nhắc tới chuyện này nữa.



Cũng không ở ngoài phòng đợi người nào đó đến, Mạc Thế Di rõ ràng rất nhàn nhã ở trong phòng tự mình chơi cờ. Mạc Thế Triệu vừa đi vào sân, y liền hạ một quân cờ, nhìn qua cửa sổ đang mở ra ngoài.



“Thế Di.”



Gọi một tiếng, Mạc Thế Triệu vào nhà, Mạc Thế Di chỉ chỗ trống đối diện với mình. Mạc Thế Triệu ngồi xuống, nhíu mi: “Đệ vẫn còn tâm tình chơi cờ?”



“Vì sao lại không?”



Thu lại hết quân cờ, Mạc Thế Di đưa hộp gỗ đầy quân trắng tới trước mặt Mạc Thế Triệu. Mạc Thế Triệu cười, cầm lấy một quân trắng, không chút nghĩ ngợi đặt xuống bàn cờ. Nhanh tiếp theo, Mạc Thế Di buông xuống quân đen.



Kì nghệ của Mạc Thế Triệu cũng không tốt lắm, chẳng qua chỉ có một mình hắn có thể làm đối thủ của Mạc Thế Di, vì không để Mạc Thế Di quá nhàm chán, Mạc Thế Triệu cắn răng khổ luyện kì nghệ, bây giờ ít nhất sẽ không đến mức vừa lên đã bị đối phương đánh cho hoa rơi nước chảy. Nguyên bản Mạc Thế Triệu còn đang khẩn trương [ hay là hưng phấn đây?! ], hạ cờ một lúc, tâm tình của hắn bình tĩnh rất nhiều.



“Mạc Thế Di, kì hẹn một năm đã đến, ta lại tới lãnh giáo đây!”



Quân đen trên tay Mạc Thế Di đặt xuống bàn cờ “cạch” một tiếng, ngay sau đó Mạc Thế Triệu liền nhìn thấy y trực tiếp từ cửa sổ “phi” ra ngoài. Mạc Thế Triệu bỏ lại quân trắng cũng vội vã từ cửa sổ nhảy ra ngoài.



Mạc Thế Di không đến tiền viện, y đứng ở trên nóc nhà của mình đợi người tới hiện thân. Một bóng người xuất hiện từ xa xa, hắn dẫm lên nhánh cây, mái hiên, đình giác phi thẳng tới chỗ Mạc Thế Di. Chẳng qua khác với hai lần trước là người tới mặc một thân hắc y, ngoài khuôn mặt vẫn như trước bẩn hề hề nhìn không ra dáng vẻ, trên người có vẻ sạch sẽ không ít.



Mạc Thế Di không tiến lên nghênh chiến mà xoay người nhanh chóng đi theo một phương hướng khác. Mạc Thế Triệu kinh ngạc đi theo, Thế Di định tới phía bên kia sao? Người tới cũng không cảm thấy có gì kì lạ, với hắn mà nói ở đâu luận võ cũng thế, chỉ cần người kia là Mạc Thế Di là được. Quản gia của sơn trang cũng mang người theo, nhưng bọn hắn vừa mới chạy đến bên hồ đã bị vài phiến lá cây ngăn cản.



“Bản trang chủ cùng Nguyệt Bất Do luận võ, trừ Mạc Thế Triệu ra thì bất kì kẻ nào cũng không được vây xem, kẻ nào trái lệnh sẽ phải chịu hình phạt đâm mù hai mắt.” Quản gia kinh hãi, ngạc nhiên nhìn người đang đứng trên cái cây ở phía xa.



“Còn không mau mau rời đi?!” Mạc Thế Di dùng ngàn dặm truyền âm mang theo nội lực rất mạnh, quản gia ôm ngực lùi hai bước, tuy rằng hắn rất không muốn rời đi, nhưng tình hình trước mắt xem ra hắn chỉ có thể rời đi.



Nguyệt Bất Do quay đầu nhìn những người đó, chớp mắt, dường như cũng đã nhận ra sự khác thường của Mạc Thế Di. Tuy nhiên hắn liền bỏ qua những nghi hoặc đó, bây giờ với hắn mà nói chỉ có một chuyện trọng yếu nhất. Sau khi quản gia mang người không cam lòng rời đi, Mạc Thế Di nhìn về phía Mạc Thế Triệu, Mạc Thế Triệu hiểu được mà gật đầu, hắn sẽ không để bất cứ “người ngoài” nào có cơ hội đến gần .



Giao nơi này cho Mạc Thế Triệu, Mạc Thế Di lại xoay người nhanh chóng ly khai, biến mất ở trong rừng cây. Nguyệt Bất Do trực tiếp lướt mặt hồ đuổi theo, song kiếm đã xuất ra khỏi vỏ. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Mạc Thế Di, còn chưa giao thủ với đối phương Nguyệt Bất Do cũng đã dị thường hưng phấn. Ngàn dặm truyền âm vừa rồi của Mạc Thế Di lộ ra nội lực hùng hậu, dường như so với năm trước lại tăng tiến không ít. Nghĩ đến công lực của Mạc Thế Di hàng năm đều gia tăng, Nguyệt Bất Do kích động vì mình có thể gặp được cao thủ như vậy, đời này có lẽ hắn không cần phải sớm nhảy vực để đầu thai kiếp khác nữa.
Mái tóc rối tung của Mạc Thế Di đã buộc trở lại, ngoài Mạc Thế Triệu không ai biết kết quả của trận luận võ này là gì, Mạc Thế Triệu cũng không lộ ra một chữ. Sau khi trở về, Mạc Thế Di liền tắm rửa sạch sẽ, kể cả thanh kiếm Nguyệt Bất Do bỏ lại kia cũng ngâm trong nước rửa sạch một lần. Mà quá trình tẩy rửa chuôi kiếm thì Mạc Thế Di tuyệt đối không muốn nhớ lại thêm lần nào hết.



Phải đến sang năm mới có thể nhìn thấy tên kia …… Mạc Thế Di vừa lau mái tóc ướt của mình vừa nhìn gương đồng, tâm tư bay xa. Rốt cuộc tên kia chui ra từ đâu? Cảm giác giống như con khỉ họ Tôn, đang trống không liền xuất hiện. Chỉ đáng tiếc là Nguyệt Bất Do kia dù có một thân công phu cao cường, tác phong làm việc so với vô lại còn vô lại hơn.



“Thế Di, đệ xong chưa? Đến uống rượu .”



“Xong rồi đây.”



Mặc tóc rối tung, tâm tình Mạc Thế Di rõ ràng có chút thoải mái mà ra khỏi phòng ngủ. Y lại bắt đầu chờ mong sang năm .







Nhai miếng bánh bao như nhai sáp, Nguyệt Bất Do nằm trong đống cỏ khô ngẩn người nhìn bầu trời. Hắn thiếu một thanh kiếm rồi. Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân chủ yếu làm hắn ngẩn người, nguyên nhân chủ yếu là không ngờ hắn lại bị Mạc Thế Di làm bị thương hai lần. Thực lực của Mạc Thế Di thật sự là sâu không lường được. Lần đầu tiên Nguyệt Bất Do có cảm giác gặp được khắc tinh như thế này. Chẳng qua đối với một người càng đánh càng hăng như Nguyệt Bất Do mà nói, gặp được khắc tinh đúng là chuyện hắn cầu còn không được. Chỉ là…… vì sao vất vả đánh xong một trận mà hắn lại chỉ có bánh bao trắng để ăn?



Cử động cánh tay bị thương, Nguyệt Bất Do cũng không phẫn nộ, hắn sao lại không biết đây chỉ là do Mạc Thế Di ngộ thương. Cao thủ giao phong, ngộ thương như thế này là rất bình thường. Với Nguyệt Bất Do mà nói, Mạc Thế Di là một sự tồn tại đặc thù bất đồng với tất cả mọi người mà hắn gặp. Trước không nói đến quan hệ giữa Mạc Thế Di với khối thân thể này của hắn, sau khi hắn tới nơi này thì cái tên được nghe nhiều nhất hàng ngày chính là Mạc Thế Di, thậm chí là chặt chẽ ghi tạc trong lòng. Mà Mạc Thế Di cũng không làm hắn thất vọng, hắn có thể ở đây một phần rất lớn là vì có Mạc Thế Di tồn tại. Thực không cam lòng cắn hết bánh bao, Nguyệt Bất Do đứng lên. Hắn muốn ăn thịt, bắt con gà nướng ăn thôi.



Ban đêm, ở một mình trong phòng, tay Mạc Thế Di cầm thanh kiếm của Nguyệt Bất Do vung vài cái. Kiếm do Tuyết cốc Mạc gia tạo ra tự nhiên không sai, nhưng Mạc Thế Di lại lắc đầu trong lòng, thanh kiếm này không xứng với Nguyệt Bất Do. Nếu Nguyệt Bất Do có thể có một thanh kiếm tốt như của y, kiếm thuật của hắn sẽ càng lợi hại.



Đặt thanh kiếm của Nguyệt Bất Do xuống, Mạc Thế Di ra khỏi phòng. Đi tới cửa phòng của Mạc Thế Triệu, y liền gõ cửa. Vừa mới nằm xuống, Mạc Thế Triệu lại buồn bực đứng dậy ra mở cửa, vừa nhìn thấy y thì rất là kinh ngạc.



“Thế Di?”



Đẩy Mạc Thế Triệu vào nhà, Mạc Thế Di đóng cửa lại, hạ giọng nói thẳng ý đồ của mình: “Huynh viết thư cho cha đi, ta muốn một thanh kiếm có thể sánh ngang với Phách Nguyệt.” Phách Nguyệt là kiếm của Mạc Thế Di.



“A? Đệ cũng muốn luyện song kiếm ” Phản ứng đầu tiên của Mạc Thế Triệu là như vậy.



Mạc Thế Di nhếch miệng: “Ta muốn cho Nguyệt Bất Do.”



“A?!” Mạc Thế Triệu trực tiếp há hốc mồm.