Họa Đường Xuân

Chương 13 :

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


“Nguyệt Bất Do này lại đi tìm Thế Di !” Phẫn nộ bỏ mật tín vừa nhận được lên trên bàn, Vương hoàng hậu hổn hển nói, “Thế Di muốn làm cái gì đây?! Ai gia đã nói với y rất nhiều lần, đừng có gặp Nguyệt Bất Do nữa. Y không chỉ coi như gió thoảng bên tai, lại còn tỉ thí lần nữa với Nguyệt Bất Do. Rốt cuộc y muốn làm cái gì?!”



Thái tử Thành Lệ cầm lấy lá thư mẫu hậu bỏ xuống nhìn lại, trên mặt bình tĩnh. Đốt thư, hắn nói: “Mẫu hậu, việc này theo nhi thần thấy thì cũng không nhất thiết phải khẩn trương như thế. Nhi thần nghe nói Nguyệt Bất Do này khinh công rất cao, kể cả Thế Di cũng không đuổi kịp hắn. Hắn muốn đi tìm Thế Di, Thế Di cũng không ngăn được. Người ta đã tìm đến trước mặt, Thế Di cũng không thể không ra ứng chiến. Huống chi Thế Di cả ngày ở sơn trang cũng nhàm chán, có người như thế tìm hắn luận võ, coi như là một loại điều hòa. Chuyện này mẫu hậu không nên quản, nặng nhẹ thế nào Thế Di hẳn là rõ ràng mới đúng.”



Vương hoàng hậu không thể tin được nhìn thái tử, kinh hô: “Con hồ đồ rồi sao? Với thân phận của Thế Di tự nhiên càng ít người chú ý tới y càng tốt! Nguyệt Bất Do này đã muốn đảo loạn giang hồ đến loạn thất bát tao, khó đảm bảo đám người giang hồ kia sẽ không vì hắn mà chú ý tới Thế Di, chú ý tới Vân Hải sơn trang. Lỡ như Nguyệt Bất Do kia biết quan hệ của Thế Di và con thì càng là hậu hoạ vô cùng. Sao đến chuyện này con cũng không nghĩ được vậy?” Nghiêm khắc răn dạy thái tử, Vương hoàng hậu vỗ bàn một cái. “Không được, chuyện này không thể tiếp diễn như thế nữa.”



Nghĩ nghĩ, Vương hoàng hậu nhìn về phía thái tử: “Con tự mình đi Giang Nam một chuyến đi. Thời gian qua thân mình con luôn là khi tốt khi xấu, rời khỏi kinh thành có lẽ sẽ tốt một chút. Phụ hoàng con không phải đang muốn phái người đi Giang Nam tuần tra sao, mẫu hậu sẽ xin phụ hoàng cho con đi. Đến Giang Nam thứ nhất con hãy giải sầu cho tốt, khí hậu ở đó rất được, có lợi cho thân mình con; thứ hai, con đi nói cho Thế Di tính nghiêm trọng của chuyện này, không nên để y tiếp tục như vậy nữa.”



Thái tử cười: “Cũng tốt, nhi thần đang có đi ý muốn đi Giang Nam, miễn để phụ hoàng thấy sức khoẻ nhi luôn không tốt lại lo lắng.”



Vương hoàng hậu gật đầu, bảo thái tử rời khỏi kinh thành cũng là vì không để Hoàng thượng quá mức chú ý đến sức khoẻ của thái tử. Hơn nữa Vương hoàng hậu luôn cảm thấy năm nay sức khỏe thái tử rất khác thường, bệnh rất kỳ quái.



Ngày thứ hai, Vương hoàng hậu tự mình đề cập với hoàng thượng việc thái tử đi Giang Nam tuần tra, thuận tiện giải sầu. Từ đầu năm mới đến giờ Hoàng thượng vẫn luôn lo lắng cho thân thể thái tử, nếu bản thân thái tử cũng muốn đi Giang Nam, nghĩ đến khí hậu của Giang Nam quả thật rất tốt, hoàng thượng lập tức đáp ứng. Hơn nữa tựa hồ vì trấn an thái tử, hoàng thượng hạ lệnh gọi ngũ hoàng tử Thành Khiêm từ biên quan trở về, cũng không biểu hiện ra việc cho Thành An thay thái tử xử lý triều chính trong thời gian thái tử không ở kinh thành. Đối với chuyện này Vương hoàng hậu rất vừa lòng, cũng càng yên tâm để thái tử ra kinh.



Sau tiết thanh minh, thái tử Thành Lệ mang một đám người hầu đi khỏi kinh thành. Lần này thái tử xuất hành là thay thiên tử tuần tra, phô trương tự nhiên không nhỏ. Lại bởi vì thân thể thái tử “yếu đuối”, thái tử sẽ ngồi xe đến Thụy Phong trước, rồi mới ngồi thuyền từ Thụy Phong đi Giang Nam.



Lần tỷ võ với Nguyệt Bất Do đã qua hơn một tháng, trong khoảng thời gian này ngày nào Mạc Thế Di cũng ở trong khu rừng phía sau sơn trang luyện võ. Mặt nạ bị Nguyệt Bất Do làm hỏng cũng đã đổi cái mới. Đối với việc Nguyệt Bất Do thấy được dung mạo của mình, trong lòng Mạc Thế Di vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức ngoài dự kiến của y. Dường như bị Nguyệt Bất Do đánh rơi mặt nạ chỉ là chuyện bình thường. Cho dù lần này tên nhóc vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn kia không đánh rơi được mặt nạ của y, lần tới cũng sẽ đánh rơi được thôi.


Nguyệt Bất Do cách này những người này rất xa, nhưng lời nói của bọn họ vẫn truyền vào tai hắn. Thái tử điện hạ? Tên kia lại chính là thái tử đương triều? Nghĩ lại, Nguyệt Bất Do lại lắc đầu. Không giống, ngoài khuôn mặt kia ra, tất cả những cái khác đều không giống. Hơn nữa Mạc Thế Di này gầy hơn rất nhiều so với Mạc Thế Di hắn từng gặp kia, có vẻ cũng thấp hơn một ít. Quan trọng nhất là không phải thái tử luôn ở kinh thành sao? Nếu Mạc Thế Di là thái tử, vì sao y lại ở Đồng Xuyên? Chút thường thức này Nguyệt Bất Do vẫn phải có.



Kỳ quái, thật là kỳ quái. Chẳng lẽ trên đời này sẽ có hai người giống nhau đến thế? Bằng trực giác, Nguyệt Bất Do cho rằng thái tử này và Mạc Thế Di có liên quan. Trên giang hồ đều nói Mạc Thế Di là vì lúc nhỏ bị thương ở mặt nên mới đeo mặt nạ. Nhưng hắn đã nhìn thấy mặt của Mạc Thế Di, đừng nói hủy dung, ngay cả một vết sẹo cũng không có. Vậy vì sao Mạc Thế Di lại phải đeo mặt nạ chứ? Chẳng lẽ là…… vì thái tử kia?



Nói không rõ cảm giác trong lòng là cái gì, dù sao không phải cảm giác tốt, ánh mắt Nguyệt Bất Do không rời thái tử. Qua hồi lâu, trong mắt hắn tràn đầy kiên định. Hắn phải biết rõ ràng chuyện này!



Không biết là có phải vì rời kinh thành không, tuy rằng đường xa mệt nhọc nhưng Thành Lệ cũng không cảm thấy quá cố sức, ít nhất hắn không giống như ở kinh thành hàng ngày đều choáng váng vô lực. Thay thiên tử đi tuần, đại diện cho kinh thành, bọn quan viên đều đến cung nghênh, cho dù những người này là thật tâm hay giả ý, Thành Lệ đều rất hưởng thụ. Chẳng qua hưởng thụ thì hưởng thụ, việc nên làm hắn vẫn phải làm.



Cơm no rượu say, vừa mới đến Hoài Cốc nên Thành Lệ uống xong trà liền trở về phòng nghỉ ngơi. Tổng đốc đại nhân đưa hai thị tì tới để thái tử hưởng dụng. Thái tử không cự tuyệt, chẳng qua chính hắn cũng rõ ràng sức khỏe của mình. Để hai thị tì kia xoa bóp toàn thân xong, thái tử liền đem các nàng thưởng cho thủ hạ.



Vẫn ở trên cây, đương nhiên là đổi cái cây khác, Nguyệt Bất Do nhìn chằm chằm vào phòng của “Mạc Thế Di”, nhìn thấy hai nữ nhân xinh đẹp ở trong phòng rất lâu mới đi ra, hắn càng thêm hoài nghi về thân phận người này. Càng nhìn hắn càng cảm thấy người này không phải Mạc Thế Di mà hắn biết. Khí chất không giống, cảm giác không giống.



“Nhưng vì sao vẻ ngoài của bọn họ lại giống như thế?” Tóc của Nguyệt Bất Do đều sắp bị hắn nhổ hết. Vẫn trầm tư nhìn căn phòng kia, cho đến khi ánh nến trong phòng đều tắt hết mà Nguyệt Bất Do vẫn còn trầm tư. Trời tảng sáng, sau khi làm cú cả đêm Nguyệt Bất Do mới không kinh động bất kì kẻ nào mà lặng lẽ ly khai.







Tuy rằng kinh thành gửi thư bảo y chuẩn bị sẵn sàng trước nhưng Mạc Thế Di không có bất cứ hành động gì. Chẳng lẽ thái tử đến đây sẽ không có chỗ ở sao? Tự nhiên có người sẽ xử lý tốt tất cả. Lá thư này chẳng qua là nói cho y rằng kinh thành rất không hài lòng về hành động nào đó của y. Mạc Thế Di cười lạnh trong lòng, không hài lòng thì bọn họ có năng lực làm gì được? Chẳng qua lại lấy cái gọi là thân tình và bất đắc dĩ đến áp chế y, nhiều năm như thế y đã sớm nghe đến phiền. Vẫn như cũ ngày qua ngày luyện công, chơi cờ, đọc sách, Mạc Thế Di bình tĩnh chờ đợi thái tử đến.