Họa Đường Xuân

Chương 14 :

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Thay thiên tử tuần tra Giang Nam, thời gian thái tử Thành Lệ rời kinh thời cũng không hạn chế, hắn hoàn toàn có thể chậm rãi đi các nơi để tuần tra. Rời phủ Tổng đốc Giang Nam, Thành Lệ không đi thuyền mà lên một chiếc xe ngựa xa hoa tiếp tục đi đến nơi tiếp theo. Nhưng trên thực tế, Thành Lệ đang sử một thủ thuật che mắt. Người ngồi xe ngựa kia chẳng qua là một thái tử giả, thái tử Thành Lệ chân chính thì dẫn theo vài thân tín lặng lẽ lên thuyền, thẳng đến Đồng Xuyên.



Thành Lệ không ngồi lên thuyền lớn làm người ta chú ý, từ sáng sớm Vân Hải sơn trang đã phái ra một con thuyền tới đón hắn. Trên kênh đào bập bềnh đủ loại thuyền lớn nhỏ, hầu hết mọi người đều không biết ở trong một con thuyền không hề nổi bật có thái tử đương triều đang an vị. Nói như thế chẳng lẽ là có người biết? Đúng rồi đó. Ít nhất cái người ngồi trên chiếc thuyền đánh cá rách nát đi phía sau con thuyền kia là biết.



Nguyệt Bất Do rất may mắn đời trước mình vì chạy trốn mà đã luyện thành đủ loại kỹ năng, kể cả việc chèo thuyền này. Dùng bạc “sờ” được mua con thuyền nhỏ rách nát này, Nguyệt Bất Do đội cái nón rách lên đầu, chèo thuyền phía sau thuyền của thái tử một đoạn xa. Không biết rõ ràng vì sao người này lại giống Mạc Thế Di như vậy, hắn cũng không có tâm tư ăn ngủ nữa.



Đi theo sau suốt một quãng đường dài, thuyền cập bờ. Mi tâm Nguyệt Bất Do vắt lại, nếu hắn không nhìn lầm mà nói thì đó là bến đò của trấn Đồng Xuyên. Nguyệt Bất Do không dùng mái chèo, để thuyền trôi dần theo dòng nước. Hắn thoáng nâng vành nón lên, nhìn chằm chằm chiếc thuyền kia. Người trên thuyền đi ra, một nam tử đội mũ sa được rất nhiều người vây quanh vội vàng lên bờ, trực tiếp chui vào một chiếc xe ngựa. Nguyệt Bất Do liền hấp háy ánh mắt.



Xe ngựa đi thẳng đến Vân Hải sơn trang, hai mươi người cưỡi ngựa hộ tống người bên trong xe, không hề phát hiện bọn họ đã bị người khác đuổi kịp. Cực kì giống đạo tặc, Nguyệt Bất Do lặng yên không một tiếng động theo sau đội nhân mã kia. Nơi này với hắn mà nói rất quen thuộc, lần đầu tiên luận võ với Mạc Thế Di hắn đã điều tra không ít về địa hình nơi này. Hắn có thể khẳng định đội nhân mã này muốn tới Vân Hải sơn trang! Nỗi băn khoăn trong lòng Nguyệt Bất Do càng lúc càng lớn.



Khi xe ngựa đi vào phạm vi Vân Hải sơn trang, Nguyệt Bất Do không theo sau nữa. Trong rừng có rất nhiều cung thủ, mà lúc này tuyệt không thể để cho bất kì kẻ nào chú ý. Chẳng qua với Nguyệt Bất Do mà nói đây cũng không phải việc khó. Cung thủ dù nhiều cũng có chỗ sơ sẩy, huống chi Vân Hải sơn trang lại lớn như thế, không thể nào có người gác ở tất cả mọi vị trí. Thân hình chui vào trong rừng cực nhanh, Nguyệt Bất Do quen thuộc vòng qua một đám cọc ngầm đi vào một góc tường viện âm u tối tăm của Vân Hải sơn trang. Hắn xem xét xung quanh một lượt, lặng lẽ nhảy lên.



Đang chơi cờ, Mạc Thế Di được báo là thái tử đã đến đây. Không nhanh không chậm buông quân cờ, y đứng dậy theo quản gia đi tới chỗ thái tử. Bốn phía chỗ thái tử đều là cao thủ trong sơn trang và do thái tử tự mình mang đến. Mạc Thế Di không mang kiếm, sau khi y đi vào chỗ ở của thái tử, toàn bộ thị vệ quanh sân đều lui ra, chỉ để lại một mình quản gia, mà quản gia cũng đứng ở rất xa sân, tuyệt đối không nghe được chút động tĩnh nào trong phòng.



Lúc này trời đã sắp tối, Nguyệt Bất Do nhìn đám thị vệ đã lui ra và quản gia canh giữ bên ngoài, tròng mắt hắn xoay chuyển. Đó là một cơ hội tốt, nếu không bị Mạc Thế Di phát hiện thì càng tốt. Suy tư mãi, đang tránh ở góc tường, Nguyệt Bất Do vẫn lặng lẽ đến gần khoảng sân kia. Thừa dịp quản gia không chú ý, hắn nhảy cực nhanh qua tường viện. Trốn ở sau thân cây, hắn quan sát bốn phía, từ góc độ này thì quản gia bên ngoài không thể nhìn thấy hắn được.



Nguyệt Bất Do gần như hoàn toàn ngừng thở, không phát ra chút âm thanh nào. Động tác của hắn vừa nhanh vừa nhẹ mở cửa sổ phòng bên cạnh phòng thái tử, nhảy vào trong nháy mắt rồi mới đóng cửa lại. Toàn bộ quá trình chỉ trong một cái chớp mắt, nhanh đến mức không ai nhận ra, huống chi là quản gia có võ công kém xa Nguyệt Bất Do.



Tim Nguyệt Bất Do chưa bao giờ nhảy lợi hại như thế. Mạc Thế Di đang ở ngay cách vách, nếu như bị đối phương phát hiện thì hắn sẽ rất phiền toái, rất phiền toái đấy. Nhưng lúc này Nguyệt Bất Do lại không quản được nhiều như vậy. Dán tai vào tường, hắn cố hết sức giảm thấp nhịp thở của mình.



Trong phòng, Mạc Thế Di và thái tử đều không nói gì. Thái tử có vẻ rất mệt mỏi nằm nghiêng trên ghế nằm, Mạc Thế Di đứng trước mặt hắn nhìn hắn từ trên cao. Mới vừa rồi, y cảm thấy dường như có người vào sân, sau đó dường như lại rời đi. Nghĩ rằng người đến đây không phải người trong sơn trang thì cũng là thủ hạ của thái tử, Mạc Thế Di cũng không để tâm. Hơn nữa việc Thành Lệ xuất hiện cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định cho y, thế nên Mạc Thế Di cũng không phát hiện cách vách có một người y không thể ngờ tới đang nghe lén.



Qua thật lâu, Thành Lệ đang nhắm mắt dưỡng thần mới mở mắt ra, Mạc Thế Di mới hoàn hồn từ trong suy nghĩ của mình. Thành Lệ chỉ vào ghế trước mặt nói: “Ngươi đứng như vậy bản cung nhìn cũng phát mệt.”



Mạc Thế Di ngồi xuống, giữ nguyên trầm mặc.



Ngồi xuống, Thành Lệ lấy trà uống một ngụm cho thông cổ họng, thanh âm có chút khàn khàn nói: “Ngươi đoán được nguyên nhân bản cung đến lần này chứ.”



“Không biết.”



“A……” Cười một tiếng, Thành Lệ không vạch trần lời nói dối của Mạc Thế Di, giọng điệu thoải mái nói: “Mẫu hậu nổi giận về chuyện luận võ lần này của ngươi và Nguyệt Bất Do. Bản cung đã khuyên bà ấy, nhưng mà mẫu hậu không nghe. Lần này luận võ ngươi thắng hay thua?”
“……”



“Xem ra hẳn là bản cung đoán đúng rồi.”



Thành Lệ cầm lấy một cái bánh bao trên bàn, đưa cho Mạc Thế Di.



“Ta đã ăn điểm tâm .”



“Vậy cùng bản cung ăn thêm một chút đi.”



Thành Lệ không thu tay. Một lát sau, Mạc Thế Di đưa tay cầm lấy cái bánh bao kia.



Thành Lệ lại cầm lấy một cái bánh bao khác, xé một miếng bỏ vào trong miệng, nuốt xuống rồi nói: “Nhất cử nhất động của Nguyệt Bất Do trong hai năm nay cữu cữu đều nói chi tiết cho mẫu hậu, mẫu hậu rất không muốn ngươi bị hắn quấn lấy. Nguyên nhân là gì ngươi hẳn là rất rõ ràng.”



Mạc Thế Di nhìn bánh bao trong tay không tiếp lời.



Thành Lệ nói tiếp: “Mẫu hậu bảo ta khuyên ngươi không nên có liên quan với Nguyệt Bất Do nữa, hết thảy lấy đại cục làm trọng. Lời này, bản cung chỉ nói, còn có nghe hay không thì bản cung cũng không làm chủ được. Ngươi nói có phải không nào?”



Mạc Thế Di giương mắt nhìn về phía Thành Lệ, trong mắt chợt lóe kinh ngạc.



Thành Lệ cười, lại xé một miếng bánh bao nữa bỏ vào trong miệng. “Năm nay bản cung đã ba mươi hai, ngươi cũng vậy. Làm đại nhân như thế rồi nếu đến một chút chủ ý của chính mình cũng không có, còn phải lúc nào cũng nghe lời nương, thế thì có khác gì đứa nhỏ còn đang ăn sữa đâu?”



Ánh mắt Mạc Thế Di lóe lóe, nâng tay cắn miếng bánh bao tiếp theo.



Thành Lệ cũng cắn một miếng nữa, cười hỏi: “Tay nghề vị đầu bếp này của ngươi rất được, một cái bánh bao đơn giản vậy thôi mà hương vị cũng hơn hẳn trong cung. Giữa trưa dùng bữa với bản cung, thế nào?”



“Được.”



Nụ cười trên mặt Thành Lệ nở rộng, Mạc Thế Di thì hai ba miếng liền ăn xong chiếc bánh bao kia.