Họa Đường Xuân

Chương 23 :

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Đường cái trước cửa cung là ngã tư đường náo nhiệt nhất ở kinh thành, tuy rằng tiểu thương ở đây thường bị việc vặt của hoàng cung quấy rầy nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ mở quán thét to nhiệt tình. Chủ nhân hoàng cung cũng rất thích vừa ra cung liền nhìn thấy quang cảnh phồn hoa như thế của kinh thành, thậm chí còn cổ vũ thương gia mở điếm kiếm tiền ở đây. Cũng nhờ như thế mà Nguyệt Bất Do mới có thể đứng xa xa vừa đi dạo phố vừa nhìn chằm chằm đội nhân mã đang hộ tống thái tử.



Nhân mã tới gần, tiểu thương và người đi đường cực có kinh nghiệm nhanh chóng tránh đi, nhân mã vừa qua bọn họ liền lập tức khôi phục trật tự vốn có, Nguyệt Bất Do nhìn mà rất tán thưởng. Thái tử đã sắp đến cửa cung, Nguyệt Bất Do thu hồi ánh mắt, xem như hắn tạm thời hoàn thành nhiệm vụ của mình. Vì sao lại là tạm thời chứ? Ai biết sau này thái tử còn bị người ám sát hay không. Tuy rằng thái tử rất xấu miệng nhưng hắn sẽ không nhìn thái tử gặp nguy hiểm mà mặc kệ, hắn là một người nghĩa khí cơ mà.



Bên chóp mũi là mùi thơm các loại đồ ăn vặt bay tới, Nguyệt Bất Do lần mò trong ngực, ha ha, vẫn còn mấy đồng tiền. Ngửa đầu nhìn trời, đến khi trời tối vẫn còn phải đợi khoảng hai canh giờ nữa, Nguyệt Bất Do muốn mua chút đồ ăn rồi mới đi tìm Mạc Thế Di, hắn cũng không thể để Mạc Thế Di cứ đợi một mình ở bên ngoài mãi được, vậy thì đáng thương lắm. Hắn nói rồi, hắn là một con người nghĩa khí.



Ngắm trái nhìn phải, Nguyệt Bất Do định mua chút gì ăn rồi đi tìm Mạc Thế Di. Nhìn nhìn ngắm ngắm, hắn quay đầu thật mạnh sang bên trái, tiếp theo chậm rãi quay lại bên phải. Hai mắt hấp háy, Nguyệt Bất Do nhìn về phía cửa cung, Thành Lệ đã không còn thấy bóng dáng. Hắn lại bất động thanh sắc quay lại, rồi mới đi tới một sạp bán đồ ăn. Ngồi xổm xuống trước sạp, Nguyệt Bất Do cầm lấy một quả bí đỏ, bán hàng rong lập tức nói: “Ba văn tiền một cân.”



“Vậy à.” Buông bí đỏ, Nguyệt Bất Do lại cầm lấy một mớ rau xanh, lúc này, bên cạnh hắn có một nam tử đưa chủ quán hai văn tiền, lấy một rổ rau xanh. Nguyệt Bất Do buông rau xanh, cầm lấy bí đỏ, lấy mấy đồng tiền trên người đưa cả cho chủ quán, cũng không quản nhiều hay không, hắn ôm bí đỏ đi.



Ngoài cửa thành, đang tránh trong rừng cây Mạc Thế Di đợi rồi lại đợi mà không thấy Nguyệt Bất Do trở về. Tên kia đã đáp ứng y sau khi Thành Lệ vào cung sẽ tìm y. Tính thời gian, lúc này kiểu gì Thành Lệ cũng nên tiến cung rồi, vậy Nguyệt Bất Do đi đâu? Mạc Thế Di không muốn nghi ngờ Nguyệt Bất Do nhân cơ hội chạy thoát, nhưng lâu như thế Nguyệt Bất Do còn không thấy bóng dáng, y rất khó không hoài nghi theo hướng kia. Mạc Thế Di lại thấy hồ đồ, vì sao Nguyệt Bất Do lại luôn muốn chạy trốn y? Việc luận võ ngoài lần đầu tiên y thấy căm tức, hai lần sau y hẳn là không làm cái gì khiến Nguyệt Bất Do hiểu lầm mới đúng.



Nhìn chòng chọc vào cửa thành, Mạc Thế Di áp chế nội tâm nôn nóng, nếu không phải y không tiện vào kinh, nói cái gì y cũng sẽ không thả Nguyệt Bất Do đi một mình. Không thể nói rõ vì sao, Mạc Thế Di muốn giữ Nguyệt Bất Do lại, ít nhất không thể để hắn giống như trước, không được y đồng ý liền bỏ chạy.



Đợi đến khi bầu trời cũng đã xuất hiện ánh nắng chiều, Nguyệt Bất Do còn không trở về, Mạc Thế Di giận dữ. Không cần đoán thêm, chắc chắn là người này lại chạy rồi! Trong lòng còn cất bạc của tên kia, Mạc Thế Di lại chỉ cảm thấy châm chọc. Đời này y khó được nguyện ý tin tưởng một người, lại vẫn là bị lừa. Cũng đúng thôi, ngay cả mẹ ruột y cũng không thể tin tưởng, huống chi là “người ngoài” chưa gặp được mấy lần!



Mạc Thế Di chụp một chưởng lên thân cây, trên thân cây nhiều ra một dấu năm ngón tay rõ ràng. Phẫn nộ trong mắt rất nhanh bình ổn, Mạc Thế Di khôi phục sự bình tĩnh. Vốn quan hệ giữa y và Nguyệt Bất Do cũng không đến mức độ kia, chỉ là y nhất sương tình nguyện mà thôi. Nguyệt Bất Do đi hay ở đều là tự do của Nguyệt Bất Do, y có tư cách gì mà đi can thiệp. Nguyệt Bất Do còn lừa y đã là cho y mặt mũi.



Trong lòng không phải không bi ai, Mạc Thế Di rất nhanh liền thản nhiên tiếp nhận. Đến mặt thật không thể gặp người y còn chịu được, y lại có cái gì không thể nhận đây. Trong đầu nháy mắt chợt lóe lên các loại ý niệm, vốn còn đang cam chịu Mạc Thế Di đột nhiên ngây người. Bóng dáng xa xa kia nhìn có chút quen mắt.



Trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì. Tâm vốn đang chìm vào đáy cốc thoáng cái liền nhắc lên ngay. Thấy rõ bộ dáng người nọ, lần đầu tiên Mạc Thế Di biết cái gì gọi là áy náy, y không nên tùy tiện hoài nghi người kia. Chỉ là…… Y che giấu thân thể đứng dậy, vì sao tên kia lại ôm một quả bí đỏ?



Một tay Nguyệt Bất Do ôm bí đỏ chạy tới chỗ Mạc Thế Di, một tay kia còn rất bất nhã xách quần, nhìn rõ ràng là đang mắc tiểu. Người đi đường chỉ thấy một thiếu niên tuấn mỹ ôm bí đỏ vọt vào trong rừng cây, không ít người đều ở đó chê cười hắn, làm hắn tức nghẹn.



“Nguyệt Bất Do.”



Mạc Thế Di hiện ra từ sau cái cây bước đến. Nhanh tiếp theo, một quả bí đỏ vàng óng bay lại chỗ y. Mạc Thế Di thoải mái tiếp được. Mà tên nhóc ném bí đỏ thì vọt vào trong bụi cỏ, miệng kêu: “Nghẹn chết nghẹn chết.”



Mạc Thế Di đi theo sau, bước chân cứng ngắc dừng giữa không trung. Y nhanh chóng xoay người, phía sau truyền đến âm thanh chất lỏng nào đó rơi xuống mặt đất, còn có tiếng người nào đó rên rỉ: “A…… A…… Thoải mái quá…… Cuối cùng cũng được thoải mái…… Thiếu chút nữa nghẹn chết ta.”



Mạc Thế Di lắc đầu, không biết là với chính mình hay là với tên nhóc phía sau. Đợi tiếng nước dừng lại, lúc này Mạc Thế Di mới lên tiếng chất vấn: “Vì sao đi lâu như thế?”



“Chắc chắn ngươi đã nghĩ ta chạy trốn đúng không?” Nguyệt Bất Do rất có dự kiến trước, hắn cột chắc dây quần rồi đi tới, cầm lại quả bí trên tay Mạc Thế Di, lại hỏi: “Ai, không phải ngươi đã cho là ta chạy trốn sao?”



“Đúng.” Mạc Thế Di không phủ nhận.
Bí đỏ hầm thịt hươu rất thơm, thơm đến ngoài dự đoán của Nguyệt Bất Do. Cùng Mạc Thế Di trốn trong phòng, Mạc Thế Di không mang mặt nạ làm tâm tình Nguyệt Bất Do cực kì tốt. Hai người vừa ăn thịt hươu, ăn bí đỏ, vừa uống chút rượu. Thần tiên chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.



Ăn uống no đủ, Nguyệt Bất Do theo thói quen định nâng tay chùi miệng, một người cực nhanh bắt lấy cổ tay hắn, giơ một chiếc khăn tay ra. Nguyệt Bất Do cầm lấy lau miệng, hiếu kì nhìn chiếc khăn trong tay, hỏi: “Trên người ngươi rốt cuộc mang bao nhiêu cái khăn vậy? Sao mỗi lần đều sạch sẽ thế?”



“Giặt thì tự nhiên sạch sẽ .”



“Vậy à.” Chưa bao giờ giặt bất cứ thứ gì, Nguyệt Bất Do trả cái khăn lại, hảo tâm nhắc nhở: “Nhưng ngươi đừng có bảo ta giặt đấy, đời này thứ duy nhất ta “giặt” là chính mình.”



Cầm lại cái khăn, Mạc Thế Di rất lãnh tĩnh nói: “Ngươi chỉ cần lúc nào cũng nhớ rõ tắm cho bản thân sạch sẽ là được, cái khác ta không cầu.”



“Chỉ thế thôi cũng đã rất làm khó ta rồi đó.” Từ trước đến nay chưa từng sạch sẽ như thế, Nguyệt Bất Do nhìn móng vuốt của mình, “Trước đây lão tử nhiều nhất ba tháng mới tắm một lần, hiện tại mỗi ngày đều phải tắm, thật sự là phiền toái.”



Kéo tay Nguyệt Bất Do xuống, Mạc Thế Di nói: “Sạch sẽ như vậy người khác nhìn mới cảm thấy cảnh đẹp ý vui.”



Nguyệt Bất Do trắng mắt nhìn hắn: “Vì sao ta phải để ‘người khác’ đối ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui? Ta tự vui mắt mình không phải được sao?”



Mạc Thế Di nói thẳng: “Ở trước mặt ngươi, ta sẽ lấy mặt nạ xuống, vậy trước mặt ta, có phải ngươi cũng nên để ta nhìn thấy mặt của ngươi?”



“……” Nguyệt Bất Do sửng sốt, thật sự sửng sốt. Chờ hắn cân nhắc xong lời nói của Mạc Thế Di có ý gì, hắn chụp một cái lên vai Mạc Thế Di, cười ha ha: “Được, được, không thành vấn đề! Không phải chỉ là rửa mặt sao, ai sợ ai. Ta rửa, chỉ cần ở cùng với ngươi thì ngày nào ta cũng rửa. Hảo huynh đệ, đủ nghĩa khí!” Nguyệt Bất Do thật sự cao hứng. Mạc Thế Di không chỉ không giống những người đó luôn e ngại hắn, ngược lại còn nguyện ý tháo chiếc mặt nạ không bao giờ rời mặt kia xuống, chỉ với phần nghĩa khí này Mạc Thế Di đã đủ quy cách làm huynh đệ của hắn!



Mạc Thế Di không cười, mặt vẫn không biểu cảm, nhưng ánh mắt y nói cho Nguyệt Bất Do y cũng thật cao hứng. Nguyệt Bất Do lập tức rót rượu vào bát cho hai người, giơ lên, hào sảng nói: “Đến, cạn, từ nay về sau ngươi ta chính là huynh đệ! Chuyện của ngươi chính là chuyện của Nguyệt Bất Do ta.”



Mạc Thế Di đứng lên, giơ bát.



“Cạch.”



Cạn.



Ợ một hơi, tâm tình vô cùng tốt, Nguyệt Bất Do lấy trong lòng ra hai tấm vải đen, giao cho Mạc Thế Di một tấm: “Đi thôi.”



Không hỏi đi đâu, Mạc Thế Di giống Nguyệt Bất Do dùng miếng vải đen che khuất nửa gương mặt. Hai người thổi tắt ánh nến, nhảy qua cửa sổ ra ngoài, lặng yên không một tiếng động ly khai.



Đi theo sau Nguyệt Bất Do, vẫn không quen với cảm giác có gió trực tiếp thổi vào mặt, trong lòng Mạc Thế Di cũng là vạn phần …… không nói rõ. Y không nói rõ đây là cảm giác gì. Nhìn bóng dáng Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di nói với chính mình, nhất định phải giữ người này lại, không có lý do gì, phải giữ lấy hắn.