Họa Đường Xuân

Chương 24 :

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Góc phía tây kinh thành là nơi dân chúng bình thường sinh sống. Nhà ở đây nhỏ, lại nhiều, người cũng hỗn tạp. Nguyệt Bất Do đưa Mạc Thế Di yên lặng lướt qua một loạt nóc nhà trong đêm, không đưa tới bất kì kẻ nào chú ý. Nhà của người nghèo không dùng đèn, hầu hết các gia đình trời vừa tối liền sớm lên giường ngủ, chỉ có mấy đứa nhỏ tinh lực tràn đầy vẫn nhân một chút ánh trăng mỏng manh mà chơi đùa trong sân nhà mình hoặc ngõ nhỏ.



Cũng may mà Nguyệt Bất Do có trí nhớ tốt, đến giờ vẫn không lạc đường. Rẽ sắp được chín chín tám mươi mốt ngã, Nguyệt Bất Do dừng lại, nằm sấp trên nóc nhà nào đó, nhanh tiếp theo, Mạc Thế Di ghé sát bên cạnh hắn. Nguyệt Bất Do chỉ chỉ một tiểu viện phía trước, thấp giọng nói: “Khi đưa Thành Lệ hồi cung, ta nhìn thấy có một người cũng theo dõi hắn. Ánh mắt đó không giống như dân chúng bình thường nhìn quan gia, ngươi nói có vấn đề không nào?”



“Có.”



“Lúc đó người nọ đang mua đồ ăn, ta liền đi tới cũng làm bộ mua đồ ăn, vụng trộm đuổi theo hắn. Bí đỏ chính là như thế mà có.”



“Ừ.”



“Người nọ liền vào tiểu viện phía trước kia, lúc ấy trong viện còn có nữ nhân, ta nghe được bọn họ nói chuyện, khẩu âm giống người Miêu Cương.”



Mạc Thế Di cẩn thận lên, hỏi: “Ngoài một nam một nữ vẫn còn có người khác?”



“Ta chỉ nhìn thấy hai người đó. Trời sắp sáng rồi, ta sợ đánh rắn động cỏ, đi thôi.” Nguyệt Bất Do nhỏ giọng hỏi bên tai Mạc Thế Di: “Muốn vào xem không? Ám sát Thành Lệ cũng là người Miêu đó.”



Mạc Thế Di gật đầu: “Đi xem.”



“Đi!”



Chân Nguyệt Bất Do dẫm trên mái hiên, xoay người nhảy lên một cái, dừng ở trong tiểu viện, Mạc Thế Di theo sát phía sau. Hai người ở trong sân trước cẩn thận nghe ngóng, Mạc Thế Di thận trọng đi đến trước một gian ốc, vén mành lên. Vừa định có động tác, tay hắn bị Nguyệt Bất Do dùng sức đè lại.



Một tay kéo Mạc Thế Di về, Nguyệt Bất Do đi nhón chân nói với Mạc Thế Di: “Cái mành kia có bẫy.”



Bẫy? Mạc Thế Di lập tức nhìn lại, lại không nhìn ra cái gì. Nguyệt Bất Do giật nhẹ Mạc Thế Di, chỉ lên nóc nhà bọn họ vừa bò sấp trên đó, Mạc Thế Di gật đầu, hai người lui trở về.



Võ công của Mạc Thế Di là thiên hạ đệ nhất nhưng kinh nghiệm giang hồ thì không bằng Nguyệt Bất Do. Trở lại chỗ vừa rồi, Nguyệt Bất Do nhỏ giọng nói: “Trên cái mành kia có một Ngũ độc đồ đằng, nếu mạo muội vén mành lên, nhẹ thì trúng cổ, nặng thì chết.” Hắn buồn bực, “Ta sơ ý, vừa rồi không thấy rõ, thiếu chút nữa hại ngươi.”



“Ta không sợ cổ.” Mạc Thế Di lập tức an ủi.



Trừng tiểu viện kia, Nguyệt Bất Do xoay xoay cái cổ, rồi mới nói: “Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi.”



“Không được.” Bắt lấy Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di kiên quyết không đồng ý, “Ta đi. Ta không sợ cổ.”



“Trong cơ thể ngươi có cổ không có nghĩa là ngươi sẽ không sợ cổ.” Kéo tay Mạc Thế Di ra, Nguyệt Bất Do nói: “Lúc trước ta từng lưu lạc ở Miêu Cương nhiều năm, đối với thứ này không thể nói là mười phần hiểu biết, nhưng thứ nên biết cũng đều biết, ta đi. Yên tâm.”



“Không được! Ta không thể để cho ngươi đi một mình.” Mạc Thế Di lại bắt lấy tay Nguyệt Bất Do, dùng sức.



Nhìn bàn tay của mình bị người bắt lấy, Nguyệt Bất Do cảm thấy là lạ trong lòng. Sống đã sắp năm mươi năm, ngoài nương đã sớm mất thì không có ai lo lắng cho hắn như thế. Nhìn một lúc lâu, Nguyệt Bất Do ngẩng đầu, cười rất lớn với Mạc Thế Di, chẳng qua mặt hắn bị che, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt hắn cong như trăng khuyết.



“Hảo huynh đệ, đủ nghĩa khí.”



Nghĩ nghĩ, Nguyệt Bất Do nói: “Vậy chúng ta đi về trước đã, phải chuẩn bị vài thứ. Ít nhất chúng ta có thể khẳng định ở nơi này là người Miêu, chẳng sợ không phải người Miêu cũng nhất định có liên quan tới bên đó.”



Mạc Thế Di gật đầu, chậm rãi buông tay Nguyệt Bất Do ra.



“Đi thôi, đi tìm Thành Lệ.”



“Được.”
“Người tìm ngươi rất nhiều?” Nên nói là “bắt” thì đúng hơn.



Nguyệt Bất Do khoát tay: “Đó là bọn họ quá nhỏ mọn. Không phải là ta đã đánh thắng bọn họ sao. Hơn nữa, võ công chính là để người học, ta chịu học võ công của bọn họ cho thấy võ công của bọn họ rất được, đáng giá ta học, bọn họ nên cao hứng mới đúng. Nhưng những người đó lại bụng dạ hẹp hòi, chẳng hề phóng khoáng, giấu giấu diếm diếm. Nói cái gì ‘không phải người bổn môn thì không thể truyền thụ’, rõ ràng sợ người khác học được lợi hại hơn họ. Hừ, bọn họ không cho ta học, ta tự học.”



“Có người nào bắt được ngươi chưa?” Mạc Thế Di không quan tâm Nguyệt Bất Do có học trộm võ công hay không, chỉ để ý chuyện này.



Nguyệt Bất Do lập tức tự đắc nói: “Đương nhiên không có. Khinh công của ta tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất, người có thể đuổi được ta chỉ sợ còn chưa đầu thai đâu.”



Điểm ấy Mạc Thế Di thừa nhận, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.



Trong mắt Mạc Thế Di không có nửa điểm khinh thường, Nguyệt Bất Do thật cao hứng. Hắn không hy vọng Mạc Thế Di chán ghét hắn, không thể nói rõ là vì cái gì, dù sao chính là không hy vọng.



“Mạc Thế Di, ngươi có thể cho ta học kiếm pháp của ngươi không?”



“Tùy tiện ngươi.”



“Thật sự?!”



Nguyệt Bất Do ngồi dậy. Mạc Thế Di thản nhiên nói: “Ngươi muốn học thì học. Ta có thể dạy ngươi.”



“Ha ha, không hổ là người Nguyệt Bất Do ta coi trọng.” Người nào đó không hề phát giác nghĩa khác trong lời nói của mình chút nào, cao hứng vỗ vai Mạc Thế Di, cười nói: “Còn nửa bình rượu đó, cạn đi !”



Mạc Thế Di liều mình bồi quân tử, xuống giường.



Hai người uống cạn nửa vò rượu kia, hơi say nên lần đầu tiên Nguyệt Bất Do chủ động rửa mặt rửa chân, súc miệng. Nằm ở trên giường, Nguyệt Bất Do nằm sát bên cạnh Mạc Thế Di, nói: “Bây giờ ta không học, chờ ta đánh thắng ngươi rồi học.”



“Vì sao phải đợi đánh thắng ta?” Buông màn trên giường, Mạc Thế Di để mặc Nguyệt Bất Do nằm sát bên y.



Đã sắp ngủ, Nguyệt Bất Do nhắm mắt lẩm bẩm: “Đánh thắng ngươi, sống cũng sẽ không còn ý nghĩa. Không học võ cùng với ngươi, không lẽ ta đây lại phải đi nhảy vực? Dù sao cũng phải kiếm cho mình chút việc để làm chứ.”



“‘Lại’ nhảy vực?” Mắt Mạc Thế Di nháy mắt trợn to, tim nhảy rộn.



“Ta ngủ……” Không biết là không muốn trả lời hay là thật sự mệt nhọc, Nguyệt Bất Do không nói, hô hấp rất nhanh vững vàng. Nhìn gương mặt đang ngủ của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di cũng không hề buồn ngủ, chỉ cảm thấy khiếp sợ.



Vì sao là “lại nhảy vực”?



Nâng lên một bàn tay, cách khoảng không sờ lên mặt Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di không thể nào tin rằng khuôn mặt này đã gần năm mươi. Nghĩ đến Nguyệt Bất Do nói hắn biết dịch dung, tay Mạc Thế Di xuyên qua không gian, sờ lên mặt Nguyệt Bất Do. Trong một thoáng khi bàn tay đụng tới, Mạc Thế Di đã quên hô hấp, chỉ có trái tim đang đập với tốc độ kịch liệt kinh hoàng hơn bất cứ lúc nào trong dĩ vãng, y làm sao vậy?



Gương mặt theo Thành Lệ nói rất giống mặt của “mình”, không giống như là dịch dung. Người này cũng sẽ không dùng gương mặt dịch dung để lừa gạt y. Người này nhiều nhất chỉ là mấy tháng không rửa mặt, biến mình thành một tên ăn mày thôi.



Đầu có chút choáng, không biết là vì sao. Sờ soạng trên mặt Nguyệt Bất Do rất lâu rồi Mạc Thế Di mới thu tay. Rõ ràng là muốn xem Nguyệt Bất Do có dịch dung không, nhưng thu tay rồi y mới giật mình thấy vừa rồi hình như mình cũng không tìm dấu vết dịch dung, y…… Nhìn bàn tay mình, Mạc Thế Di hoang mang .



Nguyệt Bất Do, Nguyệt Bất Do…… Một người trong sáng giòn giã lại tràn ngập bí ẩn. Trong cuộc đời gần ba mươi ba năm của y, tâm tình y vì người này xuất hiện mà đã có sự thay đổi, ngay cả chính y cũng không thể giải thích sự thay đổi này. Y muốn “bắt lấy” Nguyệt Bất Do, cũng không biết sao lại muốn vậy.



Mà Thành Lệ…… có khi nào cũng giống y, muốn “bắt lấy” Nguyệt Bất Do không?



Đêm nay, Mạc Thế Di mất ngủ.