Họa Đường Xuân
Chương 29 :
Ngày đăng: 11:08 18/04/20
Sau lưng có chút nóng, ngủ đã no, Nguyệt Bất Do xoay xoay thân mình, ý thức còn không thanh tỉnh. Ngay sau đó, hắn liền mạnh mẽ mở mắt. Sau một khắc nữa, hắn ngừng thở. Nhưng mặc dù là như vậy, hắn lại không có cách nào khác khống chế trái tim mình đột nhiên nhảy lên nhanh hơn. Kỳ quái, thật sự là kỳ quái, từ khi nào hắn lại dễ dàng khẩn trương như thế?
Phù phù, phù phù, phù phù…… dường như không đơn giản chỉ có tiếng tim hắn đập. Nguyệt Bất Do chớp chớp mắt, cẩn thận nghe ngóng, rồi ánh mắt hắn biến thành trăng rằm, quả thật không đơn giản chỉ có tim hắn đập nhanh như thế. Đây là…… cảm giác gì vậy? Chưa từng cảm thấy bao giờ. Tựa hồ chỉ khi lúc nhỏ sinh bệnh, nằm trong lòng nương mới cảm nhận được. Thì ra đúng là như vậy, ấm áp, ấm áp đến mức làm hắn đổ mồ hôi.
Trên lưng có một cánh tay không thuộc về hắn đang vắt ngang, dưới cổ cũng có một cánh tay không thuộc về hắn, phía sau dựa vào một vùng ngực rõ ràng dày rộng rắn chắc hơn hắn nhiều, Nguyệt Bất Do có chút khô miệng, liếm miệng, nhắm mắt lại. Rõ ràng nhớ là tối hôm qua trước khi ngủ Mạc Thế Di bắt lấy tay hắn, đâu chui vào chăn hắn chứ, vậy bây giờ đang là chuyện gì đây?
Chân giật giật, Nguyệt Bất Do hiểu được. Không phải Mạc Thế Di chui vào ổ chăn của hắn, là hắn chui vào ổ chăn của Mạc Thế Di, bởi vì chân hắn vẫn ở trong ổ chăn của mình mà. Chỉ có thân trên của hắn ở trong chăn Mạc Thế Di thôi, thân dưới cũng chưa kịp chuyển sang.
Hắc hắc, chưa kịp chuyển à…… Ngón tay bên mặt động đậy, Nguyệt Bất Do quyết đoán đá rơi cái chăn của mình, đưa chân luồn sang, rồi mới chen ra phía sau. Hắc hắc, dán lại càng chặt rồi. Ngoài nương ra thì không có người nào từng ôm hắn ngủ như thế, thật thoải mái.
Phù phù, phù phù, phù phù…… Tim đập càng lúc càng nhanh, mà người phía sau tim đập tựa hồ cũng càng nhanh. Nguyệt Bất Do rất quá đáng lại chen chúc ra phía sau, bởi vì người phía sau dường như cũng giống hắn, không chán ghét sự thân mật này.
Cánh tay khoát lên lưng hắn kia tựa hồ có chút do dự, Nguyệt Bất Do thay y xoá bỏ mọi lo lắng thừa thãi. Hắn chọc chọc cánh tay đối phương, thân thể đối phương chấn động, nhưng nhanh tiếp theo cánh tay đối phương lại cong xuống, trực tiếp ôm Nguyệt Bất Do.
Phù phù, phù phù, phù phù…… Nguyệt Bất Do chỉ cảm thấy yết hầu thật là khô, thật sự kỳ quái, hắn chưa từng có loại cảm giác này. Tuy rằng trí nhớ đã cực kì mơ hồ nhưng hắn có thể khẳng định, khi nương ôm hắn, hắn cũng không thấy khô miệng thế này. Nhưng có một điều hắn chắc chắn, đó là Mạc Thế Di cũng miệng khô giống hắn, bởi vì tim Mạc Thế Di đập cũng nhanh giống hắn, từ phía sau hắn có thể rành mạch cảm giác được!
Phát hiện này càng làm tâm tình Nguyệt Bất Do cực kì vui vẻ, cũng không chọc người nữa, hắn ngừng thở trực tiếp bắt lấy bàn tay trước ngực, cầm lấy. Tốc độ tim người phía sau đập nháy mắt vượt qua hắn. Mặc dù tim sắp nhảy khỏi cổ họng ra ngoài nhưng người nọ không rút bàn tay bị Nguyệt Bất Do cầm ra, ngược lại còn càng ôm Nguyệt Bất Do chặt hơn, lúc này tốc độ tim đập của hai người lại tương đương.
Thật khát, cổ họng nháy mặt sắp bốc hơi, nhưng cũng không phải đơn thuần khát nước. Lần đầu tiên Nguyệt Bất Do khát đến mức đầu choáng váng, màng tai càng đột nhiên rung lên thình thịch. Nhưng mà hắn đã khát như thế, vậy chắc chắn Mạc Thế Di cũng rất khát.
Nguyệt Bất Do nhịn không được, trái tim thật sự muốn nhảy ra ngoài.
“Mạc Thế Di……” Có chút suy yếu không hiểu.
“Ừ.” Càng ôm chặt.
“Ta khát, ngươi khát không?”
Nguyệt Bất Do nghe được tiếng nuốt rõ ràng phía sau. Bàn tay đang nắm tay hắn buông lỏng ra, cánh tay ôm hắn cũng buông lỏng ra, Nguyệt Bất Do theo bản năng bắt lấy cánh tay muốn rời khỏi của đối phương: “Ngươi muốn rời giường ?” Hắn còn chưa nằm đủ đâu.
“Để ta đi lấy nước.”
“A.”
Ánh mắt cong cong, Nguyệt Bất Do buông tay.
Người phía sau xuống giường, Nguyệt Bất Do xoay người rất mạnh, nhìn đối phương đi đến bên bàn lấy nước. Ánh mắt cong cong nhìn đối phương uống vài ngụm nước, rồi mới lại lấy chén trà đi tới, Nguyệt Bất Do ngồi dậy. Không chút khách khí tiếp nhận chén trà uống hết một hơi, hắn đưa tay: “Còn khát.”
Đối phương có vẻ nghĩ hắn uống không đủ, trực tiếp mang cả ấm trà tới, lập tức rót cho Nguyệt Bất Do một chèn. Ừng ực ba ngụm uống hết, Nguyệt Bất Do nâng tay quẹt miệng: “Đủ rồi.”
Nguyệt Bất Do ném hạt lê vào giỏ trúc, lại lấy một quả, hỏi: “Ngày thường người có thân với đệ đệ này không?”
Thành Lệ như cười như không nói: “Ta lớn hơn hắn bảy tuổi, thuở nhỏ hắn lớn lên bên cạnh mẫu hậu, sau đó lại theo cữu cữu luyện võ, ngươi nói chúng ta thân hay không thân đây?”
Nguyệt Bất Do gật đầu, hiểu được. Rồi hắn hỏi: “Người Miêu biết trên người ngươi có cường cổ, ngươi nói có khi nào bọn chúng biết Mạc Thế Di tồn tại không?”
Nụ cười của Thành Lệ đông cứng, hừ một tiếng: “Khó nói. Mạc gia chỉ có hai vị lão nhân và Mạc Thế Triệu biết chuyện này, không có khả năng là bọn họ tiết lộ ra.”
“Thì phải là người bên ngươi tiết lộ ra?” Nguyệt Bất Do nhăn mày, “Nếu bọn chúng biết Mạc Thế Di tồn tại, muốn trừ bỏ ngươi, vậy không phải cũng muốn trừ bỏ Mạc Thế Di?!”
Thành Lệ không còn tâm tư ăn lê nữa, nói: “Chuyện này mẫu hậu tuyệt đối sẽ không nói, cho dù là với Thành Khiêm nàng cũng tuyệt sẽ không nói. Có khả năng tiết lộ ra nhất chính là bên cữu cữu. Liên hệ với Thế Di bình thường vẫn là do Vương gia ra mặt, thủ hạ của cữu cữu biết việc này chắc chắn không ít. Còn có trong Vân Hải sơn trang cũng có không ít người biết quan hệ của Thế Di và ta.”
“Ta đã bảo giết sạch bọn họ đi là được mà.” Vừa nghe Mạc Thế Di có khả năng sẽ bị nguy hiểm, Nguyệt Bất Do nóng nảy, giọng điệu cũng không tốt lắm.
Vỗ nhẹ lên vai Nguyệt Bất Do để hắn không cần lo lắng, Mạc Thế Di bình tĩnh nói: “Bọn chúng còn không dám đụng đến ta. Thành Lệ, ngươi nguy hiểm nhất, vạn lần không thể mất bình tĩnh. Ngươi hãy hoà hoãn với chúng, ta và Bất Do sẽ tìm ra rốt cuộc là ai muốn hại ngươi.”
Thành Lệ trầm giọng nói: “Ta là thái tử, ta không chết bọn chúng không có khả năng chiếm được thái tử vị, liền không có khả năng làm hoàng thượng. Các ngươi không biết, vị trí này đối vài người mà nói có biết bao nhiêu dụ hoặc. Chỉ cần có thể chiếm được vị trí này, giết chết huynh đệ của mình thì có là cái gì. Đừng nói là huynh đệ, dù là cha nương, chỉ cần cản trở bọn chúng chiếm được vị trí này, bọn chúng cũng sẽ không lưu tình chút nào trừ bỏ. Huống chi ta cũng không phải người khỏe mạnh gì. Đây chính là tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tranh đoạt hoàng quyền.”
Nguyệt Bất Do nghe xong liền nhíu mày nói: “Ta không quản được nhiều như vậy, ngươi đã lựa chọn con đường này, ta đây nhất định giúp đến nơi. Ngươi và Mạc Thế Di đều là huynh đệ của ta, ta tuyệt sẽ không bỏ qua những kẻ có ý đồ thương tổn các ngươi. Ta Nguyệt Bất Do nói được thì làm được.”
“Cảm tạ, Bất Do.” Thành Lệ rất cảm động, “Ta sẽ không hứa với ngươi cái gì vàng bạc quyền thế, nhưng chỉ ta sống, ngươi và Thế Di vĩnh viễn đều là huynh đệ của ta, cả đời không thay đổi.”
Tiếp theo, hắn nói với Mạc Thế Di: “Ta nói với mẫu hậu bệnh này của ta rất kỳ quái, bảo nàng không cần đi tìm Bất Do nữa, tập trung nhân thủ đi tìm Thành Thông, mẫu hậu đồng ý. Mẫu hậu nhận được tin tức của sơn trang nói ngươi vẫn không trở về, ta nói với nàng ngươi cũng đi tìm Thành Thông, mẫu hậu tin. Thế Di, ngươi không cần về sơn trang, nơi đó cũng không an toàn. Chuyện ở kinh thành chấm dứt thì ngươi hãy mang Bất Do đi tìm Mạc Thế Triệu, bên mẫu hậu có ta gánh vác, ta sẽ không để mẫu hậu và Vương gia tìm các ngươi gây phiền toái.”
Rất cảm kích Thành Lệ đã giải quyết phiền toái của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di nói: “Ngươi không cần lo lắng cho chúng ta, bọn chúng còn không phải đối thủ của chúng ta. Ngươi có thể đoán ra là ai mang y phục của ngươi đi không?”
Thành Lệ cong cong khóe môi: “Làm gì phải đoán. Lần này ta tính toán nhân cơ hội đổi toàn bộ người ở đây, sẽ chờ các ngươi ra tay.”
Mạc Thế Di gật đầu, không hỏi.
Nhìn đồng hồ cát, Thành Lệ nói: “Các ngươi trở về đi, đêm nay ngủ yên một giấc, ngày mai liền nhờ các ngươi.”
“Yên tâm đi. Người bên ngươi đã an bài tốt chưa?” Nguyệt Bất Do hỏi.
Thành Lệ cười: “An bài tốt rồi. Ta sẽ đúng giờ……” Thành Lệ làm động tác nôn mửa, Nguyệt Bất Do cười.
Hai người cũng không nhiều lời, mở cửa sổ ra rời đi. Không đóng cửa sổ, Thành Lệ ngửa đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, trong mắt một mảnh xơ xác tiêu điều.