Họa Đường Xuân

Chương 5 :

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Ở một chỗ sâu trong rừng cây, một người đứng ở trên đỉnh tán cây cao vút nhìn ra phương xa. Trăng tròn vành vạnh treo trên đỉnh đầu, ánh mắt hắn như ngọn đuốc, thanh trong như nước, không hề có sự ngu si biểu hiện ra vào ban ngày. Sau khi nhìn rất lâu, bóng dáng hắn vụt một tiếng liền biến mất trong tán cây, chỉ chốc lát sau, hắn đã ở dưới tàng cây. Ngồi xếp bằng dựa vào thân cây, hắn ngồi xuống.



Ngồi hết cả một buổi tối, khi nắng sớm xuyên thấu qua tán cây vẩy lên người, hắn mở to mắt, thực thích ý mà lười biếng duỗi eo. Trên người và trên tóc có rất nhiều sương sớm, hắn tiện tay dùng tay áo bẩn thỉu chà xát mặt, kết quả gương mặt đã sắp không thể nhìn ra vốn có là như nào của hắn lại càng đen bẩn hơn. Đứng lên lại duỗi thắt lưng một cái, hắn bước chậm rì rì đi.



Trong nhà gỗ, Tiếu Tố Mai đã rời giường, hai hàng lông mày nhíu chặt đứng ở trên lầu, đã đến thời gian Cừu Di luyện võ, sao Cừu Di còn chưa đến? Đây là chuyện chưa từng xảy ra từ sau khi Cừu Di biết đi. Đang muốn phái thị nữ kia đi nhìn xem, tiếng bước chân dồn dập truyền đến.



“Tiểu thư! Tiểu thư!” Lão phụ nhân cước bộ bất ổn xuất hiện trước mắt Tiếu Tố Mai, “Tiểu thư, Cừu Di không ở trong phòng, hắn mở được xích trên người, bỏ chạy rồi!”



“Cái gì?!” Khuôn mặt Tiếu Tố Mai kinh hãi. Trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống, ả vọt đến trước mặt lão phụ nhân: “Cừu Di mở được xích?! Có phải tối qua ngươi không khóa kỹ hắn?”



Lão phụ nhân liên tục lắc đầu, nôn nóng nói: “Tối hôm qua ta khóa kỹ hắn rồi mới đi.” Bà ta nâng bàn tay phía sau lên, trong tay cầm một cây châm: “Ta phát hiện cái này trên mặt đất, khóa của dây xích sắt rõ ràng bị mở ra .”



Tiếu Tố Mai lập tức sửng sốt, châm? “Sao hắn có thể tự mình mở khóa!”



“Vì cái gì ta không thể tự mình mở khóa?” Một giọng nói thiếu niên thanh thúy xa lạ vang lên phía sau lão phụ nhân. Tiếu Tố Mai giống như nhìn thấy quỷ, lùi lại hai bước, lão phụ nhân xoay người, huyết sắc trên mặt biến mất.



Thiếu niên cả người bẩn hề hề bước từng bước một, thái độ ung dung đến gần hai người, trên mặt là vẻ tươi cười tràn ngập trào phúng rõ ràng. Đột nhiên, thân ảnh hắn chợt lóe, Tiếu Tố Mai và lão phụ nhân chưa kịp phản ứng, thân thể hai người bay lên cao, sau đó nặng nề ngã xuống phía xa.



Nghe thấy tiếng vang, một thị nữ khác chạy ra, nàng còn chưa kịp ra tay đã bị một viên đá đâm thủng đầu, chết ngay tại trận.



Dị biến này tới quá mức đột ngột, quá mức ngoài dự đoán của mọi người, Tiếu Tố Mai và lão phụ nhân quỳ rạp trên mặt đất không thể tin được trừng Cừu Di.



“Ngươi…… Ngươi……” Tiếu Tố Mai cảm thấy đây là mộng, đây nhất định là đang nằm mơ.


Khụ khụ, vừa rồi các ngươi không nghe thấy có thiếu niên cười to nói “Ta Nguyệt Bất Do đến đây” sao?



Ai…… Chẳng lẽ đây là cái gọi là kẻ ngốc có ngốc phúc? Không biết người xui xẻo đầu tiên bị hắn bám dính sẽ là ai đây.







“Tiểu nhị, mang cho ta hai cân thịt bò, một vò rượu, phải là loại tốt nhất!”



“Vâng vâng, mời khách quan ngồi, lập tức đến ngay ~”



Ném tay nải đầy bạc lên bàn, Nguyệt Bất Do ngồi xuống ghế, một chân gác lên ghế khác đợi rượu thịt đi lên. Sờ cằm, Nguyệt Bất Do tính toán trong lòng. Khối thân thể này của hắn so với thân thể trước đây khỏe hơn một chút, nhưng giờ còn quá non. Với công phu hiện tại của hắn nhiều nhất chỉ được năm thành so với trước. Bà nương thối tha kia ngày nào cũng bắt hắn đói bụng, nếu không công phu của hắn còn có thể mạnh hơn một chút.



Nghe ý của người đàn bà kia, nam nhân tên Mạc Thế Di hẳn là một vị cao thủ ở nơi này. Hắn mới đến, cũng không quen thuộc nơi này, vẫn nên điều tra trước đã rồi nói sau. Nếu võ công của nam nhân kia căn bản không lợi hại như vậy, vậy y sẽ là người đầu tiên hắn đi tìm. Nếu nam nhân kia rất lợi hại, hắn càng muốn đi tìm y. Dù sao cũng phải xem thế nào đã.



Bên ngoài trời đang mưa, người xung quanh đều che đậy thật kín, chỉ có Nguyệt Bất Do chỉ mặc một bộ y phục rõ ràng không phải của hắn. Vừa rồi lúc hắn ném tay nải, âm thanh kia đưa tới vài người chú ý. Kể cả người mù cũng có thể nhận ra được trong tay nải kia là bạc trắng, đương nhiên cũng có thể là vàng. Một người nhìn lén Nguyệt Bất Do vài lần rồi lặng lẽ đi ra ngoài.



Tiểu nhị rất nhanh mang thịt bò rượu ngon lên. Nguyệt Bất Do xé mở giấy dán miệng vò rượu, ngửa đầu uống mấy ngụm lớn, tiếp theo hắn trực tiếp lấy tay nắm mấy khối thịt bò lên ném vào miệng, hô to đã nghiền. Mười mấy năm không ăn thịt uống rượu như thế, thoải mái.



Gió cuốn mây tan, một bàn thịt bò và một vò rượu toàn bộ đã vào trong bụng Nguyệt Bất Do. Vỗ vỗ cái bụng no, Nguyệt Bất Do lấy một khối bạc vụn nhỏ ra, cũng không quan tâm có phải trả nhiều quá không, hắn để bạc lên trên bàn, khoác tay nải bước đi. Dù sao bạc cũng không phải của hắn, hắn cũng không đau lòng.



Mười bốn năm qua đều ở trong rừng sâu núi thẳm, đi ba ngày mới ra khỏi rừng, Nguyệt Bất Do phải nhanh chóng đi mua quần áo và giày. Hỏi tiểu nhị thôn trấn gần nhất ở đâu, Nguyệt Bất Do đi hướng về phía đó. Đang đi, có năm người chặn đường của Nguyệt Bất Do. Nguyệt Bất Do dừng lại. Nhanh tiếp theo, không biết từ đâu lại nhảy ra bốn người, chặn phía sau hắn.



Nguyệt Bất Do nhìn năm người trước mặt một cái, lại quay đầu nhìn bốn người phía sau, rồi mới hắn nở nụ cười. Ném tay nải xuống đất, Nguyệt Bất Do ngoắc ngoắc ngón tay với người phía trước. Ha ha, có quần áo rồi, không cần mua.