Họa Đường Xuân

Chương 6 :

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Vỗ vỗ quần áo trên người, Nguyệt Bất Do rất vừa lòng, hợp ra phết. Ngồi xổm xuống, không e dè mở tay nải đầy bạc nặng trịch ra, Nguyệt Bất Do bỏ toàn bộ mấy bộ quần áo khác cùng với ít tiền vừa cướp được vào. Đóng gói xong, Nguyệt Bất Do đứng dậy, đeo tay nải lên vai, đi nhanh về phía trước không quay đầu lại, tâm tình rất là sung sướng. Ở phía sau hắn, có tám chín người miệng sùi bọt mép, ánh mắt trắng dã hôn mê bất tỉnh. Trên gáy mỗi người đều có bốn chữ đang chảy máu đầm đìa — ta là kẻ cướp.



Quần áo đã có, còn lại chính là ngựa và kiếm. Bầu trời vốn đang âm u bất chợt đổ mưa nhỏ, Nguyệt Bất Do bước nhanh hơn, vừa đổi quần áo mới, cũng không nên để ướt.



Chưa đến nửa canh giờ, Nguyệt Bất Do đi ra khỏi thị trấn. Mưa lúc càng lớn, không có ô nên trước hết hắn trước tìm khách điếm ở tạm, đợi mưa tạnh lại đi mua ngựa. Mười mấy năm qua lần đầu tiên nằm ở trên đệm mềm mại, Nguyệt Bất Do thoải mái mà liên tục rên rỉ, hắn cũng sắp quên đệm chăn là cái gì rồi.



Nhắm mắt, thoải mái đến sắp ngủ, trong lòng Nguyệt Bất Do bất chợt lóe lên vô số ý niệm. Mười mấy năm nay hắn vẫn luôn ở thâm sơn cùng cốc, cũng không biết nơi này có giống với nơi mình sống trước đây không, càng không biết giang hồ ở đây có phải là giang hồ trước kia hay không. Tuy nhiên trước đây hắn không hề nghe nói đến Mạc Thế Di, vậy hẳn là không phải giang hồ trước kia rồi. Thế nhưng thật sự có kiếp sau đấy à, Nguyệt Bất Do lại một lần nữa cảm khái. Hắn thực cảm kích ông trời, không bắt hắn đầu thai thành nữ nhân, còn cho hắn đầu thai đến một thân thể cực kì thích hợp luyện võ. Mà không thích hợp luyện võ cũng không nghiêm trọng, hắn vẫn như thường có thể trở thành Nguyệt Bất Do.



Suy nghĩ liên tục, Nguyệt Bất Do liền ngủ. Trước khi ngủ, trong lòng hắn còn đang niệm cái tên đã khắc sâu vào trong lòng hắn rất nhiều năm — Mạc Thế Di, Mạc Thế Di…… Võ lâm cao thủ, Mạc Thế Di. Hy vọng là đừng làm hắn thất vọng.







Từ ngày Hoàng thượng tự mình mở miệng để Thành An thay thái tử chủ trì hoàng gia tế điển cuối năm, thái tử Thành Lệ có thể nói là hết sức tận tâm chỉ bảo cho Thành An những lễ nghi cần chú ý trong tế điển ngày đó. Cho dù thân thể thái tử như thế nào, ít nhất trong sự kiện này hắn đã biểu hiện ra ý chí nên có của một thái tử, khiến cho không ít các đại thần tâm phục khẩu phục, cũng làm Hoàng thượng đối với người con này có nhận thức càng sâu.



Thành An cũng rất quý trọng cơ hội lúc này, theo thái tử nghiêm túc học tập. Trong lúc này, Thành An vẫn biểu hiện cực kì khiêm tốn, không hề vì chuyện này mà lộ ra bất cứ sự miệt thị hay ngạo mạn nào với thái tử. Mắt thấy hoàng gia tế điển sắp đến gần, thái tử cũng truyền thụ toàn bộ nội dung cần thiết cho Thành An, dặn Thành An sau khi trở lại trong phủ thì phải nghiêm túc luyện tập, trăm ngàn lần không thể có sai lầm.



Nếu Thành An thay thái tử đi, vậy đến ngày tế điển chắc chắn thái tử sẽ không cần tham dự. Tuy nói là hoàng gia tế điển nhưng cũng không cần tất cả các con cháu hoàng thất phải lộ diện, chỉ có Hoàng thượng, hoàng hậu, hai vị quý phi và thái tử tham dự là được. Nếu thái tử không phải là đích tử, vậy đích tử cũng phải tham dự. Thái tử là thái tử lại là đích tử, bởi vậy ở những năm trước trong mấy huynh đệ chỉ có một mình hắn. Đối với việc lúc này đổi thành Thành An, có người vui mừng, có người lo lắng.



Thành An từ đông cung trở lại phủ đệ của mình, lập tức có người đi tới chúc mừng hắn: “Nhị ca, huynh đã về, chuẩn bị thế nào rồi?”



“Tứ đệ, đệ tới rồi à?”



“Nhị ca gần đây vất vả, ta không tiện đến quấy rầy. Nghe nói ngày mai nhị ca sẽ không phải tới đông cung, hôm nay ta đặc biệt đến chúc mừng nhị ca.”



“Này có cái gì đáng chúc mừng. Phụ hoàng lo lắng thân thể thái tử điện hạ, ta làm huynh đệ tự nhiên phải cố gắng hết sức. Vào nhà đi.”



“Được.”



Người đến là Tứ hoàng tử Thành Thông. Vốn hắn cũng rất được Hoàng thượng thích, nhưng mười bốn năm trước mẫu phi của hắn bị tình nghi hạ độc Thục quý nhân lúc ấy đang được sủng ái, gây ra tình cảnh một thi hai mệnh, bị Hoàng thượng biếm lãnh cung, Thành Thông lúc ấy mười tuổi bị Hoàng thượng giao cho mẫu phi của Thành An nuôi nấng. Cũng bởi vì việc này, sau khi Thành Thông ra cung thì vẫn theo Thành An làm việc, là phụ tá thân cận nhất của Thành An.



Đông cung, thái tử Thành Lệ nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Trong phòng vang lên một tiếng chuông cực nhẹ, Thành Lệ lập tức mở mắt. Bên giường hắn, một người quỳ gối ở đó, hạ giọng nói: “Khởi bẩm điện hạ, trang chủ đã xuất phát, ít ngày nữa sẽ đến. Mạc Thế Triệu đã trở lại, hắn và trang chủ cùng nhau vào kinh.”



“Mạc Thế Triệu đã trở lại?” Trong mắt thái tử là suy nghĩ sâu xa, không cao hứng lắm, nhưng cũng không phải không hề cao hứng.



“Vâng. Sau khi Mạc Thế Triệu trở về thì lập tức đi gặp trang chủ. Hôm đó trang chủ nhận được thư của điện hạ liền cùng hắn vào kinh.”



Thái tử gật đầu, tỏ vẻ đã biết.



Vương gia và Mạc gia có giao tình, nhưng hắn và Mạc Thế Triệu lại chưa từng thấy mặt nhau. Tuy nhiên trong lòng hắn hiểu được Mạc Thế Triệu bất mãn với cả hắn và mẫu hậu. Mạc gia có chủ ý gì vài năm nay hắn cũng thấy rõ, nhưng không hề quan tâm. Trời phải đổ mưa, cô nương phải lập gia đình, có những chuyện là không thể cưỡng cầu. Chỉ cần Mạc gia thành thành thật thật không gây phiền toái cho hắn, bọn họ muốn thế nào thì cứ làm thế đó.



“Thành An về phủ ?”




Nhìn thấy cửa thành, Nguyệt Bất Do xoay người lên ngựa. Đêm nay tìm chỗ nghỉ một đêm, cho con ngựa ăn no, ngày mai hắn còn phải đi tiếp. Không hề nhìn đèn lồng đỏ tràn ngập không khí tết treo dọc đường đi, đối với Nguyệt Bất Do mà nói, ngày tết cũng giống như mọi ngày bình thường khác. Bây giờ hắn chỉ nghĩ mau chóng lấy được một thanh kiếm tốt, rồi mới đến Đồng Xuyên tìm Mạc Thế Di.







Pháo nổ từng trận, pháo hoa được đồng thời phóng lên, đêm ba mươi ở kinh thành là đêm tất niên đầy vui mừng và hoan hỉ. Ngay lúc giao thừa, có hai người lại lặng lẽ ra khỏi thành.



“Thế Di, nếu đã ra ngoài thì trở về nhà một chuyến đi. Tuy rằng không kịp được lễ mừng năm mới nhưng cha nương nhìn thấy đệ thì vẫn sẽ rất vui vẻ.”



Ngồi trên lưng ngựa, Mạc Thế Triệu nói ra việc hắn đã suy nghĩ vài ngày. Sau khi Mạc Thế Di rời khỏi Tuyết cốc thì cũng rất ít trở về, càng không về ăn tết lần nào, lần này là một cơ hội tốt.



Hoàn thành việc thái tử đã giao, cuối cùng có thể rời khỏi kinh thành, Mạc Thế Di thoải mái không ít. Nghĩ một lúc, y trả lời: “Được.”



“Quá tốt! Cha nương nhìn thấy đệ thì nhất định sẽ vui đến phát khóc. Nhưng mà khóc thảm nhất chắc chắn là tiểu muội.”



“……” Mạc Thế Di nhếch miệng, trong lòng cũng có một chút mong mỏi. Trong lòng y, cha nương thân sinh của y là cha nương ở Tuyết cốc.



“Thế Di, năm nay hai huynh đệ chúng ta nhất định phải không say không về.”



“Được.”



“A a a, không ngờ rằng ngay năm đầu tiên ta trở về đã có thể ăn tết với đệ, ta thật sự rất cao hứng !”



Mạc Thế Triệu áp chế hốc mắt ướt át. Thế Di thay đổi, cho dù là võ công hay là nội tâm cũng đều trở nên càng cường đại hơn. Thế Di nguyện ý cùng hắn trở về ăn tết thì chắc chắn là không lo lắng sẽ mang đến phiền toái cho Mạc gia, hoặc là nói y đã có năng lực ngăn trở phiền toái vì Mạc gia. Mười mấy năm nay, trở nên mạnh hơn không chỉ có hắn mà thôi, Thế Di cũng luôn luôn cố gắng.



Hai con ngựa thừa dịp đêm tối mà đi về phía Chá Bắc, mà trong sự vui mừng này ở hoàng cung lại tràn ngập sự bất mãn. Trong buổi hoàng gia tế điển hôm nay, nhị hoàng tử Thành An thay thái tử chủ trì tế điển không ngờ bởi vì quá mức khẩn trương mà ngã sấp xuống. Không chỉ ngã cực kỳ khó coi, giống hệt như chó ăn phân, còn phá hỏng lễ vật tế thần quan trọng, làm Hoàng thượng giận dữ. Hiện tại nhị hoàng tử đang quỳ tạ tội trước mặt Hoàng thượng.



Thái tử cũng đến tạ tội. Hắn phụ trách dạy Thành An, kết quả Thành An lại gây ra sai lầm lớn như thế, hắn cũng có sai. Chẳng qua Hoàng thượng không trách cứ thái tử, chỉ là cảm khái thái tử chính là thái tử, có những chuyện chỉ có thể do thái tử ra mặt. Trong cung đã có lời đồn đại, Thành An không phải thái tử chân chính cho nên tổ tông không hài lòng, nên mới có thể làm hắn gây ra lỗi lớn như thế. Hoàng thượng cũng vạn phần hối hận về quyết định của chính mình, nào biết lại chữa lợn lành thành lợn què như thế.



Hoàng thượng bảo thái tử hồi cung nghỉ tạm, phạt nhị hoàng tử Thành An quỳ hối lỗi. Đêm nay, ngoài Vương hoàng hậu và thái tử thì rất nhiều người đều mất ngủ. Mà cao hứng nhất hẳn là thái tử rồi, sau khi bất động thanh sắc trở lại đông cung, thái tử tránh trong ổ chăn cười to, mặc kệ cảm xúc quá mức phập phồng làm đau ngực. Dù sao có huynh đệ của hắn rồi, hắn sẽ không chết.



“Thế Di, có lần đầu tiên, từ nay về sau chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, đệ phải chuẩn bị cho tốt đi.” Trên đường, Mạc Thế Triệu nhắc nhở.



“……” Mạc Thế Di chỉ có thể dùng trầm mặc trả lời. Y có thể cự tuyệt sao? Nghĩ đến Thành Lệ mở miệng một câu “ngươi cướp đi sức khỏe của ta”, ngậm miệng một câu “ngươi là huynh đệ của ta”, cái miệng của y lại nhếch càng chặt.



“Thế Di, lần này ta trở về sẽ không đi nữa, sau này vi huynh sẽ thường xuyên quấy rầy đệ, đệ sẽ không phiền chứ?”



“Đương nhiên sẽ không.”



Mạc Thế Triệu nở nụ cười. Mạc Thế Di không thể thoát khỏi hoàng gia, vậy hắn làm huynh trưởng tất phải giúp y. Tuy nhiên trải qua lần này hắn thoáng thả lỏng một chút, thái độ của thái tử với Mạc Thế Di dường như có chút bất đồng với Vương gia.