Họa Đường Xuân

Chương 7 :

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Một ngày đầu năm, trên đường gần như không hề nghỉ ngơi, cuối cùng Mạc Thế Triệu và Mạc Thế Di cũng tới Chá Bắc. Mười mấy năm không hề trở lại, bên dưới mặt nạ lạnh lùng của Mạc Thế Di là sự kích động vì sắp được nhìn thấy cha nương và người thân. Cha nương thân sinh của y không hề cho một ngày yêu thương nào, mà cha mẹ nuôi đã luôn coi y như con ruột mà yêu thương. Y vĩnh viễn nhớ rõ lúc năm tuổi sau khi y bị hạ cổ, toàn thân đau nhức khó nhịn, nương vẫn ôm y, đến tận khi y không đau mới thôi. Mấy ngày đó, nương khóc sưng cả hai mắt, thậm chí yêu cầu cha dẫn y bỏ trốn. Y thường nghĩ, nếu không có cha và nương, không có Mạc Thế Triệu và tiểu muội, y nhất định sẽ biến thành một người, hoặc là tuyệt vọng sớm tự sát, hoặc là thống hận mọi người, trở thành ma đầu vô tâm.



Đây cũng là nguyên nhân y có thể tiếp tục nhẫn nại, nhẫn nại Vương gia tuỳ ý sắp đặt y, nhẫn nại suốt ngày bị nhốt trong nhà lao kia. Bởi vì y có người mà y muốn bảo vệ, y phải bảo vệ cha nương y, bảo vệ huynh muội của y. Mạc Thế Triệu tuy cũng đã mười mấy năm không trở về, nhưng tâm tình của hắn hoàn toàn khác với Mạc Thế Di. Hắn có thể cảm nhận được nội tâm vui sướng của Mạc Thế Di vì sắp được nhìn thấy người thân. Quả nhiên đề nghị Mạc Thế Di cùng hắn trở về là chính xác.



Sắp đến nơi, hai người càng quất roi ngựa nhanh hơn. Lúc này vừa đến thời điểm ăn cơm trưa, nghĩ rằng rất nhanh sắp có thể được ăn đồ ăn ngon nóng hầm hập, Mạc Thế Triệu không khỏi nuốt nước miếng. Mạc Thế Di không tham ăn như Mạc Thế Triệu, nhưng càng đến gần quê hương thì càng kích động. Sắp được gặp người thân, bàn tay cầm roi ngựa của Mạc Thế Di có đôi chút run rẩy.



Hai con ngựa đồng thời dừng lại trước cửa lớn của Tuyết cốc Mạc gia. Không chờ ngựa đứng vững, hai người liền lập tức nhảy xuống. Chạy đến trước cửa, Mạc Thế Triệu nhấc tay liền gõ cửa.



“Rầm rầm keng! Rầm rầm keng!”



Nhưng điều làm Mạc Thế Triệu khó hiểu là, cửa lớn đáng lẽ phải lập tức mở ra lại chậm chạp không có người tới mở. Chẳng lẽ cha nương không ở nhà? Mạc Thế Triệu quay đầu nhìn mắt Mạc Thế Di. Không thể chứ, cứ cho là cha nương không ở nhà, trong phủ cũng sẽ không thể không có người được.



Nội tâm kích động của Mạc Thế Di vì tình huống không bình thường này mà cấp tốc phục hồi. Hưng phấn trên mặt Mạc Thế Triệu cũng biến thành cẩn thận. Hắn lại gõ cửa thật mạnh, qua một lát, bên trong truyền ra tiếng một người thật cẩn thận hỏi: “Ai đấy?”



Tuyệt đối có vấn đề! Mạc Thế Triệu lập tức cao giọng nói: “Là ta, Thế Triệu.”



“Đại thiếu gia!” Tiếng người bên trong lập tức thay đổi, mang theo niềm hoan hỉ đến phát khóc vì nhân vật cứu mạng nào đó cuối cùng cũng trở về.



Cửa rất nhanh mở ra, còn không đợi Mạc Thế Triệu hỏi, lão giả mở cửa liền nước mắt lưng tròng nắm chặt hai cánh tay Mạc Thế Triệu, mắt đầy lệ nóng mà nói: “Đại thiếu gia ơi, cuối cùng cậu đã về rồi!”



“Lưu bá, xảy ra chuyện gì?” Mạc Thế Triệu đánh hơi được sự khác thường.



Lưu bá gật đầu trả lời, hắn nhìn thấy người đứng bên cạnh Mạc Thế Triệu. Đầu tiên hắn cả kinh, rồi mới khóe miệng run rẩy, hô to lên: “Nhị thiếu gia! Sao các cậu lại không trở về sớm một ngày chứ?”



“Lưu bá, trong nhà xảy ra chuyện gì?”



Âm thanh của Mạc Thế Di và Mạc Thế Triệu tràn ngập lạnh lẽo, Mạc Thế Triệu đỡ Lưu bá đi vào bên trong. Lưu bá lớn giọng: “Lão gia! Phu nhân! Tiểu thư! Cô gia! Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã về rồi! Lão gia phu nhân! Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã về rồi !”
Mạc Chiêu Yến là sau khi Mạc Thế Di rời khỏi Mạc gia mới thành thân sinh con, cho nên ba đứa con của Mạc Chiêu Yến đều chưa từng gặp vị nhị cữu này. Lần này gặp được nhị cữu lợi hại trong truyền thuyết của Vân Hải sơn trang, ba cậu nhóc đều rất muốn được cùng nhị cữu luận bàn. Người Mạc gia cũng không kiêng dè nhắc đến Mạc Thế Di ở trước mặt bọn nhỏ, nghiễm nhiên y chính là nhị thiếu gia chân chính của Mạc gia. Chẳng qua người biết thân phận thật của Mạc Thế Di cũng không nhiều, các hậu bối lại càng không người nào biết. Mười mấy năm qua Mạc Thế Di đều cô đơn vượt qua từng ngày, bỗng nhiên lại có nhiều người thân như thế ở bên cạnh, giữa cảnh náo nhiệt này y vẫn thoáng có chút không quen, nhưng trong lòng y là vui sướng.



Tâm tình Mạc gia tốt hơn rất nhiều, có một người tâm tình cũng cực kì tốt. Ở trong rừng “lủi trên nhảy dưới”, trên mặt Nguyệt Bất Do treo một nụ cười thật lớn. Tốt, tốt lắm, kiếm của Mạc gia Tuyết cốc quả nhiên là tốt. Một hơi lôi cả mười thanh kiếm ra thử, Nguyệt Bất Do chọn hai thanh thuận tay nhất, những thanh còn lại cũng được cất cẩn thận, đề phòng cho bất cứ tình huống nào.



Kiếm đã vào tay, Nguyệt Bất Do đã không còn gì lo lắng nữa, hắn có thể thuận lợi đi Đồng Xuyên. Vỗ vỗ mông ngựa, Nguyệt Bất Do nói với con ngựa: “Huynh đệ, kế tiếp ta còn muốn đi nữa, đành vất vả ngươi một lần vậy. Nhưng mà ta cam đoan, đợi đến Đồng Xuyên ta nhất định cho ngươi ăn một bữa thật ngon.”



Phát ra tiếng phì phì trong mũi, con ngựa vẫy vẫy cái đuôi, dường như nói với Nguyệt Bất Do nó tuyệt đối không thành vấn đề. Nguyệt Bất Do lại sờ đầu ngựa, xoay người lên ngựa. Lấy trong túi ra một tấm bản đồ rách tung toé, Nguyệt Bất Do nghiên cứu nửa ngày, rồi mới kẹp chặt bụng ngựa.



“Giá!”



Con ngựa phát ra một tiếng hí dài, chạy rất nhanh về phía nam. Gió thổi lạnh thấu xương, nhưng ánh mắt Nguyệt Bất Do lại sáng ngời, Mạc Thế Di, Mạc Thế Di, Mạc Thế Di……







Nằm trên chiếc giường mình từng ngủ trước đây, Mạc Thế Di mất ngủ. Đêm nay, y nhất định sẽ mất ngủ. Hôm nay, mẫu thân tự tay xuống bếp nấu đồ ăn khi còn nhỏ y thích ăn nhất, vẫn là hương vị như trong trí nhớ. Hôm nay, y cùng cha uống vài chén rượu, y thấy được ướt át trong mắt cha. Hôm nay, tiểu muội đo kích thước của y, may y phục mới cho y…… Mạc Thế Di nhắm chặt hai mắt, nơi này, đây mới là nhà của y.



“Cốc cốc cốc”, ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Mạc Thế Di nhanh chóng đứng dậy.



Mở cửa ra, nhìn thấy hai vị lão nhân đứng ở cửa, hốc mắt Mạc Thế Di nóng bỏng. Y vội vàng đỡ hai vị lão nhân vào nhà, nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cách với rét lạnh bên ngoài phòng.



Hai vị lão nhân không nói gì, bọn họ chỉ ngẩng đầu nhìn Mạc Thế Di mãi, đau lòng nhìn chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt y.



Hầu kết Mạc Thế Di di động vài cái, hắn chậm rãi quỳ xuống trước mặt lão nhân, nâng tay tháo mặt nạ.



“Thế Di……”