Hoa Hồng Đêm

Chương 15 :

Ngày đăng: 14:48 18/04/20


Tôi rất muốn bước về phía trước, nhưng lại phát hiện chân mình đang run rẩy.



Đó nhất định là vì căng thẳng và hưng phấn, vì tôi nghe thấy cả tiếng tim đập của mình.



Còn chị lại đứng một chỗ, không nói chuyện, cũng không chút động tác dư thừa.



Tôi lén hít sâu vài hơi, khi ổn định lại nhịp tim, định bước vài bước về phía trước.



Song chân như bị điểm huyệt, đành phải dùng hết sức lực toàn thân để giải khai huyệt đạo.



Mắt thấy hai đàn anh đang tới gần định mời chị, trong lúc chỉ mành treo chuông này, tôi rốt cuộc cũng giải được huyệt đạo, lảo đảo chạy tới trước mặt chị.



Chị có lẽ thấy buồn cười lắm nên cười không khép miệng lại nổi.



Ưỡn ngực hóp bụng, khuôn mặt mỉm cười, thẳng người hành lễ, đầu gối không cong.



Đây là yếu quyết mời bạn nhảy tôi đã nhẩm rất nhiều lần.



"Chị, em... em có thể mời chị nhảy không?"



Tay phải nâng lên, khom mình vẽ thành một đường cong hoàn mỹ.



Nói xong, thực hiện xong động tác mời, ánh mắt tôi chăm chú nhìn vào đôi chân chị.



Nếu chị đồng ý với lời mời, tay phải sẽ khẽ kéo váy lên, cũng nhẹ nhàng khom chân.



Tôi chỉ mong đầu gối chị cong lại với tôi.



"Thật là. Thắt lưng chưa đủ thẳng, đầu gối con hơi cong, động tác thật không chuẩn."



Bên tai tôi vang lên tiếng cười của chị: "Cười quá cứng nhắc, không như đang mời nhảy mà như đang đòi nợ người ta."



Tôi không khỏi mặt hồng tai đỏ, nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc.



"Nhưng, chị lại muốn nhảy điệu hoa hồng đêm này với em."



Sau khi chị nói xong, rốt cuộc tôi cũng thấy đầu gối chị cong xuống.



Tôi ngẩng đầu, chị cười nói: "Lần sau nếu động tác không chuẩn, chị sẽ phạt em làm lại vài lần."



Sau đó kéo tay phải tôi: "Mình cùng nhảy đi."



Chúng tôi tiến vào trong hai vòng tròn nam trong nữ ngoài, vào vị trí rồi, chị mới buông tay ra.



Trong lúc mọi người lần lượt bước vào vị trí, chị tới bên tai tôi, nhỏ giọng nói: "Đây là điệu nhảy của những các đôi tình nhân, cho nên bước nhảy phải thật nhẹ nhàng..."



Không đợi chị nói xong tôid đã tiếp lời: "Ngàn vạn lần đừng quấy nhiễu bông hoa hồng nở rộ một mình giữa đêm khuya."



"Trí nhớ của em tốt thật." Chị mỉm cười, cho tôi một ánh mắt khen ngợi.



"Chân ngoài đặt chéo trước chân trong, chân trong bước tại chỗ, chân ngoài bước chếch ..."



Tôi nhỏ giọng nhẩm lại những động tác cơ bản trong bước nhảy, thật giốn khi thi đại học, trước khi vào trường thi vài phút bèn tranh thủ ôn tập lần cuối.



"Cậu em." Chị thấy tôi không phản ứng, lại gọi một tiếng: "Cậu em."



"A?" Tôi đột nhiên hoàn hồn, quay lại nhìn chị.



"Tưởng tượng em giờ đang ở ngoại ô, trên bầu trời là quầng trăng sáng, em phát hiện một đóa hoa hồng đang lặng lẽ nở rộ dưới ánh trăng. Em từ từ tới gần đóa hoa đó. Nó càng lúc càng lớn dần trong mắt em, thậm chí có thể thấy từng giọt sương trên đóa hoa."



"Cậu em." Chị mỉm cười: "Em định hái trộm đóa hoa hồng ấy hả?"



"Đương nhiên không phải."



"Vậy sao em căng thẳng thế? Hoa hồng đêm đang nở rộ kiều diễm như vậy, đáng lẽ em phải buông lỏng tâm tình, thưởng thức cẩn thận chứ?"



Thân hình tôi che khuất ánh sáng từ sau lưng truyền tới, chị đứng trước tôi nên bị bao phủ trong bóng tối.



Đúng vậy, chị cũng như một đóa hoa hồng têm, tôi chỉ cần yên lặng thưởng thức, không cần căng thẳng.



Hoa hồng đêm khẽ ngâm nga bài hát hoa hồng đêm, nhảy điệu nhảy hoa hồng đêm.



Hoa hồng đêm trong mắt tôi không ngừng phóng lớn, cuối cùng trong mắt tôi chỉ còn đóa hoa hồng dưới ánh trăng, trong đêm tối.



Tôi đợi bên hoa hồng đêm, xoay quanh, bước chéo nhau, kề vai.



Bước chân cũng bất giác vẽ thành cánh hoa hồng, từng cánh từng cánh một.



Mãi đến khi tiếng nhạc vang lên tới cuối: "Mộng hoa biết gửi chơi vơi nơi nào."



Điệu nhảy kết thúc, tôi vẫn im lặng nhìn hoa hồng đêm kiều diễm.



Mãi tới lúc tiếng vỗ tay vang lên khiến cả hoa hồng đêm và tôi giật mình tỉnh lại.



"Cậu em, nhảy không tồi đâu."



"Thật chứ."



"Ừ." Chị cười một cái, gật đầu.



Tối hôm đó, sau khi rời khỏi quảng trường, chị nói với tôi: "Cậu em, cậu đã đủ can đảm mời bạn nhảy, trong lòng chị rất vui."



"Cám ơn chị."



"Sau này nên thử mời những cô gái khác nhảy, biết chưa?"



"Vâng."



Chị mỉm cười, ngồi lên xe đạp, đi khỏi.



Sau này, tôi theo lời chị, thử mời những cô gái khác nhảy.



Động tác mời nhảy của tôi luôn vô cùng chính xác, thậm chí chính xác quá mức, chọc các cô gái này bật cười.



Thi thoảng tôi cũng mời chị khiêu vũ, nhưng những lúc này động tác mời của tôi lại biến dạng.



"Thắt lưng phải thẳng lên, đã nói bao nhiêu lần rồi. Nào, làm lại một lần."



"Nụ cười đâu? Phải cười chứ. Cười lại một cái cho chị xem nào."



"Đầu gối không được cong, mời nhảy là mời chứ có phải ăn xin đâu."



Khi kéo tôi vào vòng tròn, chị luôn sửa lại động tác của tôi cho đúng.



Sau đó phạt tôi làm lại vài lần.



Tôi bị phạt rất vui vẻ, bởi vì chỉ cần được khiêu vũ với chị tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi.



Tâm trạng chờ mong điệu nhảy hoa hồng đêm của tôi lại càng tha thiết hơn so với trước đây.



Nhưng thời gian chờ đợi lần này lại càng lâu, hơn một năm ba tháng.



Đêm điệu hoa hồng đêm này xuất hiện lại, năm học thứ ba của tôi đã sắp kết thúc.



oOo



Thứ bảy đó, tôi dậy sớm hơn Diệp Mai Quế, một mình ngồi trong phòng khách xem tivi.



Đợi một lúc lâu thấy cô còn chưa ra khỏi phòng, tôi xem thời gian thấy cũng nên đi rồi bèn tới gõ cửa phòng cô: "Này! Dậy đi."



"Đừng gõ, tôi đã dậy từ lâu rồi."



Giọng Diệp Mai Quế vang lên từ trong phòng.



"Bọn mình nên đi thôi."



"Nhưng tôi mệt lắm, chỉ muốn ngủ tiếp thôi."



"Lúc về ngủ tiếp, được không?"



"Không được."



"Đừng làm loạn, mau mở cửa đi."



"Xin tôi đi."



"Này."



"Này cái gì mà này, tôi không có tên à?"



"Diệp Mai Quế, mau ra đây đi."



"Gọi không đúng nên tôi không muốn ra."



"Hoa Hồng, xin hãy mở cửa ra."



"Gọi thì đúng rồi, tiếc là không đủ thành khẩn."



"Hoa Hồng, cô thật xinh đẹp. Xin hãy cho tôi chiêm ngưỡng dung nhan cô khi sáng sớm."



"Ừ, thành ý không tồi. Nhưng nên thành khẩn thêm một chút nữa."



"Chết tiệt." Tôi nhìn đồng hồ, nhỏ giọng mắng một câu.



"Cậu nói cái gì?"



Diệp Mai Quế mở toang cửa phòng, lớn tiếng hỏi tôi.



"Tôi... Tôi nói..." Tôi lắp bắp kinh hãi, không ngờ lỗ tai cô lại thính như vậy.



"Cậu lặp lại lần nữa."



"Tôi nói cô thật xinh đẹp."



"Vừa rồi cậu không nói như vậy."



"Vừa rồi tôi có nói cô thật xinh đẹp mà."



"Tôi chỉ hỏi câu cuối cùng."



"Câu cuối cùng?" Tôi nghiêng đầu, cố ra vẻ tự hỏi: "Tôi quên mất rồi."



"Cậu lừa người."


"Không sao. Chỉ cảm thấy hơi chối tai."



"Chối tai cái gì? Tôi đâu có thích anh ta."



"May quá."



"May cái gì?"



"May là cô không thích anh ta."



Tôi thở phào nhẹ nhõm.



"Nếu tôi thích anh ta thì sao?"



"Vậy đương nhiên không được."



"Sao lại không được?"



"Vì như vậy sẽ phá hỏng gia đình người ta."



"Nếu là chú của Tiểu Anh thích tôi thì sao?"



"Vậy vẫn không được."



"Nếu là cậu của Tiểu Anh thích tôi thì sao?"



"Không được."



"Nếu là anh trai Tiểu Anh thích tôi thì sao?"



"Không được là không được. Chỉ cần là nam đều không được."



"Vì sao?"



"Cô bớt cằn nhằn đi."



"Này!"



"Được rồi, cô nói tiếp đi, đừng để ý tới tôi. Sau đó thì sao?" Tôi hỏi.



"Sau khi nghe anh ta nói thích tôi xong, trong lòng tôi rất bối rối, tan học xong không ở lại cùng Tiểu Anh nữa."



"Ừ."



"Kết quả trước khi hết giờ anh ta đã tới nhà trẻ, chờ ngoài trường."



"Anh ta cứng đầu vậy sao?"



Diệp Mai Quế trừng mắt nhìn tôi một cái rồi nói tiếp: "Tôi luôn giữ khoảng cách, mong giữ quan hệ đơn giản giáo viên với phụ huynh học sinh."



"Ừ. Cô làm vậy là đúng."



"Dần già, những phụ huynh học sinh khác và các đồng nghiệp cảm thấy bất thường, vì vậy bắt đầu có lời đồn."



"Cô vốn ngay thẳng, cần gì để ý tới lời đồn đại."



"Nhưng sau đó lời đồn tới tai mẹ của Tiểu Anh."



"Vậy phải làm sao?"



"Tôi không nghĩ ra cách giải quyết, lại không muốn đối diện với ánh mắt khác thường của mọi người vì vậy muốn rời khỏi nhà trẻ đó."



"Vì vậy nên cô không làm giáo viên trông trẻ nữa?"



"Nếu chỉ như vậy tôi vẫn sẽ làm giáo viên, chẳng qua là từ nhà trẻ này sang nhà trẻ khác mà thôi."



"Chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì sao?"



"Trước khi tôi tính toán rời khỏi, chợt nghe nói che mẹ Tiểu Anh ly hôn."



"Hả? Sao cô biết?"



"Có một hôm mẹ Tiểu Anh chạy vào phòng học, ôm Tiểu Anh đi, trước khi đi còn nhìn tôi một cái."



Diệp Mai Quế cũng nhìn ôti một cái rồi nói: "Tôi vĩnh viễn không quên được ánh mắt oán hận của cô ấy, tuy chỉ có vài giây song tôi lại cảm thấy rất dài."



Diệp Mai Quế xoay cốc cà phê trong tay một chút rồi nói: "Cô ấy lại nói vài câu vào tai Tiểu Anh sau đó chỉ vào người tôi. Ánh mắt Tiểu Anh rất kinh hoàng, như muốn khóc mà không dám khóc, chỉ mở to hai mắt nhìn tôi. Nói cũng lạ, tôi như thấy được chính mình khi 18 tuổi trong mắt Tiểu Anh. Không ngờ tôi lại trở thành loại người mà tôi căm ghét nhất. Hôm sau có người nói cho tôi biết, cha mẹ Tiểu Anh ly hôn."



"Chuyện này không thể trách cô đuợc."



"Tuy nói thế nhưng tôi không thể tha thứ cho chính mình. Lập tức bỏ việc, rời khỏi nhà trẻ đó."



"Vốn định sang nhà trẻ khác, nhưng tôi luôn nhớ tới ánh mắt của Tiểu Anh và mẹ cô bé."



Cô nâng cốc cà phê lên, phát hiện cà phê đã hết. Bất đắc dĩ mỉm cười, chuyển sang uống một ngụm nước, nói: "Sau đó tôi bèn chuyển nhà, chuyển tới chỗ ở hiện giờ. Cố tìm một công việc, xem như yên thân."



"Cô không thích công việc hiện giờ sao?"



"Không tính là thích. Nhưng rốt cuộc tôi cũng có việc làm, chẳng phải sao?" Cô ngược lại mỉm cười nói: "Tôi không muốn khiến cha mẹ cảm thấy mình không cách nào tự nuôi lấy bản thân."



"Ừm." Tôi không biết nên nói sao, chỉ ừm một tiếng.



"Mỗi ngày đi làm về nhà, tôi luôn cảm thấy trống rỗng và tịch mịch, thường ngồi ngẩn người một mình trong phòng khách. Đối với các đồng nghiệp cũng thấy xa cách. Tôi thích nghe tiếng cười của trẻ con, các cô ấy lại thích quần áo hàng hiệu với nước hoa, không hợp nhau. Sau đó tôi phát hiện ra Tiểu Bì..."



"Chính là Tiểu Bì với huyết thống danh khuyển tôn quý hả?"



"Cậu bớt vớ vẩn đi." Cô trừng mắt nhìn tôi một cái rồi nói tiếp: "Nó luôn nằm trước một cửa hàng tạp hóa ngoài đầu ngõ, khi tôi đi mua gì đó, nó sẽ đứng dậy nhìn tôi, vẫy vẫy đuôi. Tôi đi khỏi, nó sẽ đi theo tôi một quãng rồi lại quay lại."



"Ừ, quả nhiên là danh khuyển." Tôi gật đầu.



"Có một tối, trời mưa, tôi đi mua đồ, không thấy nó, tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên. Chờ một lúc, đang muốn mở ô lên đi về lại thấy Tiểu Bì đứng ở đường đối diện."



"Hả?"



"Sau khi thấy tôi, nó định qua đường chạy về phía tôi. Nhưng trên đường rất nhiều xe, ánh mắt nó rất kinh hãi, lại vội chạy tới, vì thế cứ chạy chạy chạy ngừng ngừng. Tôi nhớ lúc đó có xe phanh gấp kin kít, lại có tiếng lái xe mắng, trong lòng tôi vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi. Tới khi nó chạy tới bên này, tôi lập tức bỏ ô xuống, chạy tới ôm lấy nó."



"Vì sao?"



"Tôi không biết vì sao, chỉ cảm thấy Tiểu Bì thật giống mình. Tôi chỉ biết khí đó mưa xối xả xuống người, còn nước mắt tôi cũng chảy xuống."



Cô như đang nhớ lại mọi chuyện ngày đó, ánh mắt hơi đỏ lên.



Cô nhanh chóng hít sâu, lại từ từ nói: "Tối đó tôi ôm nó về nhà, cứ thế đến giờ."



Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng dần dần hóa hồng, mặt trời hẳn sắp xuống núi.



"Ánh mắt Tiểu Anh và mẹ cô bé cũng là bùn đất lắng trong lòng cô, cũng phải tẩy bỏ."



"Tôi biết. Nhưng dù sao cũng là vì tôi nên mới trở thành như vậy."



"Cô có làm gì sao?"



"Không."



"Vậy sao lại liên quan tới cô?"



"Nhưng mà..."



"Tôi lấy một ví dụ cho cô nghe, được không?"



Diệp Mai Quế nhìn tôi, gật đầu.



"Một đứa trẻ ở ngoài ban công không cẩn thận đá đổ chậu hoa, chậu hoa rơi xuống đất dọa con mèo sợ chạy mất, chó thấy vậy đuổi theo. Một thanh niên ngồi xe ngáy vì tránh con chó mà lệch tay lái về phía chiếc xe, cô gái lái xe vì chuyển hướng gấp nên đụng phải cột điện bên đường mà chết. Cô nghĩ xem ai phải chịu trách nhiệm vì cái chết của cô gái lái xe? Đứa bé? Chậu hoa? Mèo? Chó? Cậu thanh niên? Hay là cột điện?"



"Cậu đang nói linh tinh gì thế?"



"Cô nghĩ là vì cha Tiểu Anh quen biết cô, sau đó thích cô nên mới dẫn tới ly hôn?"



"Chẳng lẽ không phải vậy sao?"



"Vậy phải trách hiệu trưởng của nhà trẻ ấy rồi."



"Vì sao?"



"Nếu người ta không mở nhà trẻ cô cũng sẽ không tới làm, Tiểu anh cũng không tới học, cha của Tiểu Anh cũng sẽ không quen cô, vì thế cha mẹ Tiểu Anh sẽ không ly hôn."



"Cái này..." Diệp Mai Quế mở miệng, muốn nói lại thôi.



"Nếu cứ chơi cái trò như Domino thế này, như vậy cả đời cũng chẳng xong được.



Cô nhìn tôi một cái rồi cúi đầu im lặng.



"Lại lấy tôi với cô mà nói nhé, cô cho rằng chúng ta quen nhau là vì sao?"



"Là vì Tiểu Bì rồi." Diệp Mai Quế mỉm cười: "Nếu không phải Tiểu Bì chọc giận bạn thời đại học của tôi, cậu sẽ không chuyển tới được."



"Sao không nói là vì cô? Nếu cô không ôm Tiểu Bì về, cô ấy cũng không chuyển đi."



"Nói vậy cũng đúng."



"Tôi cũng có thể nói là vì ông chủ của công ty ở Đài Nam nên chúng ta mới quen nhau."



"Vì sao?"



"Nếu ông chủ kia không bỏ trốn, tôi cũng sẽ không tới Đài Bắc, đương nhiên cũng sẽ không biết cô."



"À." Cô đáp lại một tiếng.



"Cho nên, đừng chơi trò Domino thế này. Cô nên trở lại làm giáo viên đi."



"Vậy được không?"



"Tôi chỉ hỏi cô thế này thôi, cô có thích làm giáo viên không?"



"Thích."



"Cô có thể nhận lại công việc giáo viên không?"



"Có thể."



"Vậy trở lại làm giáo viên đi."



Diệp Mai Quế lại im lặng, ngoài cửa sổ cũng dần dần trở tối, mặt trời đã xuống núi.