Hoa Hồng Đêm

Chương 16 :

Ngày đăng: 14:48 18/04/20


"Cô biết nước Mỹ không?"



"Đương nhiên biết. Hỏi cái này làm gì?" Diệp Mai Quế nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn tôi.



"Cô biết sông Mississippi của Mỹ không?



"Ừ."



"Cô biết sông Mississippi ở Mỹ từng bị bẻ từ cong thành thẳng không?"



""Này!" Cô trừng mắt nhìn tôi nói: "Nói một lần cho xong đi."



Tôi mỉm cười rồi đáp: "Người Mỹ trước khi để tiện cho việc vận chuyển bằng đường thủy bèn bẻ con sông Mississippi vốn rất nhiều đoạn gấp khúc từ cong thành thẳng. Nhưng sông Mississippi nói: trời sinh ta đã cong rồi, ta không muốn biến thành thẳng."



"Vớ vẩn. Sông làm gì biết nói."



"Sông Mississippi sau khi biến thẳng vẫn cố uốn trái uốn phải, mong khôi phục độ cong như trước. Sau người Mỹ chẳng có cách nào bèn không ngừng xây dựng các công trình đê điều ở hai bên bờ sông, ra sức ngăn cản sông Mississippi cog trở lại. Cô đoán xem kết quả ra sao?"



"Tôi không đoán ra." Cô lắc đầu.



"Sông Mississippi bèn nói: được, các người không cho ta cong trái cong phải, vậy ta đây cong trên cong dưới chắc là được chứ."



Tôi mỉm cười, khuôn mặt vừa lúc lắc như bắt chước sâu lông, vừa nói: "Kết quả sông Mississippi bèn dao động theo chiều trên xuống, vì vậy rất nhiều nơi đáy sông gập gềnh như gợn sóng."



"Thật chứ?"



"Ừ. Sau đó có vài khúc sông vốn đã ép từ cong thành thẳng cũng đành phải để cho nó từ thẳng trở lại thành cong."



"À." Diệp Mai Quế chỉ trả lời đơn giản một tiếng.



"Một con sông còn có thể kiên trì hình dáng của mình, đi theo hướng mình thích, không cố kỵ bất cứ gian nan chướng ngại nào..." Tôi mỉm cười nhìn vào mắt cô: "Huống chi là người."



Ánh mắt Diệp Mai Quế chớp chớp, một lát sau lại như tỏa sáng.



"Hoa Hồng. Ngàn vạn lần đừng thua kém sông Mississippi nhé."



"Ừ."



Cô gật đầu, sau đó nhìn tôi, không bao lâu sau lại mỉm cười.



"Trở lại làm giáo viên đi." Tôi nói.



"Được. Tôi sẽ suy nghĩ." Cô đáp.



Ngoài cửa sổ, đèn đường chiếu rọi cả khu ngõ, bóng tối đã phủ xuống.



"Mình đi thôi." Diệp Mai Quế nhìn đồng hồ.



"Ừ."



Chúng tôi tới rìa quầy bar, ngoại trừ cô gái lấy menu ra còn một cô gái nữa.



Cô ấy hẳn là người chị trong hai chị em mà Diệp Mai Quế đã nói.



"Cô giáo Diệp, đã lâu không gặp." Người chị cười nói.



"Ừ." Diệp Mai Quế cũng mỉm cười đáp: "Sau này tôi sẽ lại thường xuyên tới."



"Anh đây cũng phải thường xuyên tới đấy nhé." Cô chị cúi đầu với tôi.



"Tôi nhất định sẽ tới thường xuyên." Tôi đáp.



"Nhất định nhé." Cô chị mỉm cười.



"Đương nhiên rồi. Hai cô pha cà phê ngon như vậy, sao tôi không tới được."



"Cám ơn." Người chị lấy lưng bàn tay che miệng cười: "Anh thật khéo nói."



"Tôi là người ăn ngay nói thật. Chắc chút nữa không thể nào ăn tối được rồi."



"Vì sao?"



"Vì tôi không muốn để mùi vị của bữa tối phá hỏng hương cà phê vừa lưu lại trong miệng."



"Ha ha." Cô chị cười, ngay cả cô em cũng cười theo.



"Tôi..." Khi tôi đang chuẩn bị nói tiếp lại thoáng nhìn ánh mắt Diệp Mai Quế, đành sửa thành: "Chúng tôi đi đây. Bye bye."



Tôi cùng Diệp Mai Quế ra khỏi quán, quay lại nói với cô: "Hai chị em này đều thật xinh đẹp, nhưng cô chị hơn một bậc."



Cô trừng mắt nhìn tôi một cái, không đáp lời.



"Tốt quá, chỗ này ngay gần công ty tôi, sau này có thể tới thường xuyên."



"Cậu vui mừng lắm hả?"



"Đúng thế."



"Nhất định cậu đang rất muốn cười hả?"



"Đúng thế." Nói xong tôi cười ha ha vài lần, không nhiều không ít, vừa vặn bảy tiếng.



"Hừ." Cô hừ một tiếng rồi lại tiếp tục đi về phía trước.



Trở lại nhà C, tôi xem thời gian, không khỏi vỗ đầu mình một cái: "Ai da, vừa rồi đáng lẽ nên tiện đường ăn cơm tối xong rồi hãy về."



"Chẳng phải cậu nói không muốn để bữa tối phá hỏng hương cà phê sao?" Diệp Mai Quế ngồi xuống.



"Đó là nói đùa thôi."



"Nguyên Sam Tử đâu có nghĩ vậy."



"Nguyên Sam Tử?"



"Người chị kia họ Nguyên, tên là Sam Tử."



"Tên thật dễ nghe." Tôi chậc chậc tán thưởng vài tiếng.



"Thật không?" Cô ngẩng đầu nhìn tôi một cái khiến tôi có cảm giác như một luồng khí vô hình.



"Có điều dù dễ nghe ra sao cũng chẳng bằng Diệp Mai Quế được."



"Không còn kịp rồi." Cô đứng dậy: "Tối nay cậu đừng hòng ăn cơm."



Sau khi nói xong, cô đi vào bếp.



"Cô định nấu ăn sao?"



"Đúng thế."



"Có phần của tôi không?"



"Không."



"Vậy tôi xuống lầu mua."



"Không được." Diệp Mai Quế quay đầu lại nhìn tôi.



"Nhưng tôi đói."



"Ai bảo cậu nói lung tung."



"Tôi đâu có nói sai điều gì."



"Cậu nói với Nguyên Sam Tử một đống, lại còn đâu có."



"Có sao?" Tôi nghĩ một chút: "Không có mà."



"Vậy sao cậu lại nói cậu sẽ thường tới?"



"Cô nói mình sẽ thường xuyên tới, tôi đương nhiên sẽ thường xuyên đi cùng cô tới."



"Sao cậu biết tôi sẽ thường xuyên tới đó?"



"Chính cô nói với Nguyên Sam Tử mình sẽ thường xuyên tới mà."



"Vậy vừa nãy, khi vừa ra khỏi quán cà phê, sao lại vui mừng vậy?"



"Hoa Hồng." Tôi tới cạnh cô, nói: "Đó là vì rốt cuộc cô cũng suy nghĩ lại việc về làm giáo viên, tôi đương nhiên vui thay cho cô rồi."



"Hừ." Một lát sau cô mới hừ một tiếng: "Lại lừa người."



"Tôi nói thật mà. Tôi thật sự vui thay cho cô."



Sau khi nói xong, tôi quay người định về phòng.



"Cậu định làm gì?" Cô lại hỏi.



"Về phòng."



Tôi ngừng bước, quay đầu lại nhìn cô.



"Cậu không định ăn tối à?"



"Chẳng phải cô không cho tôi ăn sao?"



"Tôi bảo cậu không ăn thì cậu không ăn à? Cậu nào có nghe lời như vậy."



"Cô là giáo viên, cô nói đương nhiên đúng rồi."



"Cậu bớt nói nhảm đi." Cô mở tủ lạnh ra nhìn một hồi: "Không có đồ ăn gì, không đủ cho hai người ăn. Cậu theo tôi xuống mua chút gì đi."



"Hai người? Cô mới là một mà."



"Nói nhảm. Tính cả cậu vào thì chẳng là hai à."



"Sao lại tính cả tôi vào?"



"Cậu có đi hay không?" Diệp Mai Quế cầm dao lên.



Chúng tôi xuống lầu mua đồ ăn về, Diệp Mai Quế bèn mang vào phòng bếp.



"Cậu có biết thứ hai tuần sau xe điện ngầm sẽ trở lại hoạt động bình thường không?"



Cô đang cắt gì đó trong phòng bếp, nói mà không quay đầu lại.



"Thật chứ?" Tôi rất ngạc nhiên: "Tôi không biết."



"Cậu đoảng quá."



"Nói vậy tôi có thể trở lại những ngày trước kia rồi. Ha ha."



"Sao lại vui vậy?"



"Đương nhiên là vui rồi. Tôi ít nhất cũng ngủ thêm được 20 phút, trời ạ, 20 phút cơ đấy!"



"Vớ vẩn."



"Cô cứ mắng thoải mái đi, giờ tôi là đao thương bất nhập. Ha ha, 20 phút đấy!"



Tôi cúi đầu ôm lấy Tiểu Bì: "Tiểu Bì, em nhất định cũng rất vui nhỉ. Chúng mình rốt cuộc cũng hết khổ."



"Cậu đúng là bị hâm rồi."



"Lần sau còn nói lung tung, tôi sẽ phạt cậu không cho ăn tối."



Diệp Mai Quế đem đồ ăn ra phòng khách, nói một câu.



Tôi khé buông Tiểu Bì trong tay ra, im lặng nhìn cô, sau đó lại ngây người.



Những lời này thật quen thuộc, trước kia chị cũng dùng ngữ điệu ấy phạt tôi làm lại động tác mời bạn nhảy vài lần.



Tôi nhớ ra rồi, giọng của chị êm ái mềm mại, không to rõ nhưng âm điệu rất cao, như những người miền núi nhẹ nhàng xướng những khúc ca cao vút.



Đúng, giọng của chị là như vậy, không sai.



Chị đang hát bên tai tôi, "Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời", chị hát câu này có cảm giác thật đặc biệt.



"Này." Diệp Mai Quế gọi tôi một tiếng, tiếng ca của chị cũng ngừng ở "Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời".



"Chẳng phải bảo đói rồi sao?" Cô mỉm cười: "Còn không ăn đi."
Cho nên thang máy vẫn cứ hỏng.



Nếu có người tới sửa thang máy, bạn sẽ không phải đi thang bộ.



Có người tới sửa thang máy sao? Không hề có.



Cho nên bạn vẫn phải ngoan ngoãn đi thang bộ.



Nếu đổ hết nước của Thái Bình Dương ra cũng sẽ không dập tắt được ngọn lửa giận bạn dành cho lời văn tôi viết loạn.



Có thể đổ hết nước của Thái Bình Dương không? Không thể.



Vậy nên bạn sẽ chẳng hề giận.



Tôi và Diệp Mai Quế cùng nhìn nhau, đồng thanh nói: "Lần đầu bên nhau của Bĩ Tử Thái!"



Sau đó cô mỉm cười, tôi thầm mắng một câu rỗi hơi.



"Rỗi hơi là chỉ ai? Ngô Trì Nhân? Hay là Bĩ Tử Thái?" Cô hỏi.



"Đương nhiên là Ngô Trì Nhân rồi." Tôi nói.



Tôi đột nhiên nhớ ra Ngô Trì Nhân với không ai cả cũng đồng âm.



"Ừm..." Tôi lại nhìn những dòng chữ trên tờ giấy, hỏi cô: "Cô cảm thấy lần này Ngô Trì Nhân viết ra sao?"



"Viết không tồi, coi như lại tiến bộ."



Cô cũng xem thoáng qua: "Hơn nữa lần trước nó nói đây không phải thang máy, giờ lại thành thang máy bị hỏng. Có thể thấy nó đã từ cảnh giới thấy núi không phải núi tiến bộ tới cảnh giới thấy núi lại là núi rồi."



"Thật không đấy?" Tôi rất nghi hoặc nhìn cô: "Dù thế nào cô cũng không thấy nó rỗi hơi à?"



"Cậu mới rỗi hơi." Cô trừng mắt với tôi một cái.



Trở lại nhà C, chúng tôi lại ngồi vào ghế sô pha của mình, sau đó Diệp Mai Quế nói: "Này, nói với cậu một chuyện."



"Chuyện gì?"



"Hôm nay thôi việc rồi, từ tuần sau sẽ không đi làm nữa."



"Hả?" Tôi kinh ngạc đến mức đứng bật dậy.



"Sao lại kinh ngạc như vậy?"



"Đương nhiên phải kinh ngạc rồi. Sao lại bỏ việc? Nói vậy giờ cô phải làm sao?"



"Cậu lo à?"



"Ừ."



"Cậu lừa người."



"Này!"



Diệp mai Quế nhìn tôi một cái rồi cười thành tiếng.



"Có gì buồn cười?"



"Không có gì." Cô ngừng cười, trả lời thật đơn giản.



Sau đó cầm lấy điều khiển từ xa, bật tivi lên.



"Này!"



"Sao?"



"Cô còn chưa nói cho tôi biết vì sao lại thôi việc."



"À." Ánh mắt cô không rời tivi, thản nhiên nói: "Không thôi việc làm sao tôi về làm giáo viên được?"



"Hoa Hồng." Tôi vô thức gọi cô một tiếng.



"Sao?"



"Tôi cảm động quá."



"Cậu hâm rồi."



"Cô thật sự về làm giáo viên à."



"Ừ."



"Hoa Hồng!" Tôi lại gọi một tiếng.



"Lại làm sao?"



"Tôi thật sự rất cảm động!"



"Cậu thật sự bị hâm rồi!"



"Tiểu Bì!" Tôi gọi Tiểu Bì một tiếng, Tiểu Bì từ từ đi về phía tôi. Tôi nắm lấy chân trước của nó: "Thật tốt quá, chị em lại trở lại làm giáo viên rồi."



"Làm giáo viên có gì mà vui."



"Đó là công việc mà cô thích, tôi đương nhiên phải vui rồi."



Tôi tới gần ghế sô pha của cô, vươn tay phải: "Nào, chúng ta bắt tay cái nào, thể hiện thành ý chân thành chúc mừng của tôi."



"Vớ vẩn." Cô vươn tay phải ra đánh nhẹ vào tay phải tôi.



"Vậy cô định tới đâu dạy? Công việc giáo viên này dễ tìm lắm sao?"



Tôi ngồi lại ghế sô pha, nghĩ một chút rồi lại hỏi.



"Hôm nay tôi gọi điện cho hiệu trưởng trường trước, ông ấy hoan nghênh tôi trở lại."



Cô tắt tivi, quay lại nhìn tôi: "Cho nên tuần sau tôi sẽ trở lại làm giáo viên."



Sau khi nói xong, khóe miệng cô khẽ cười.



"Hoa Hồng!" Tôi rất cao hứng đứng dậy, bước hai bước về phía cô.



Tôi đi nhanh quá khiến cho khi bước bước thứ hai chân đụng phải bàn trà, đau tới mức ngồi gập xuống.



"Sao vậy?" Cô cúi đầu xuống, giọng nói thật ôn nhu: "Đau lắm không?"



"Chân tôi đau quá, nhưng trong lòng lại rất vui."



"Sao lại kích động như vậy chứ?" Cô vươn tay phải ra vỗ nhẹ lên đầu tôi rồi nói: "Có bị thương không?"



"Rách da chút thôi." Tôi kéo ống quần, nhìn thoáng qua.



"Cậu ngồi xuống đi, tôi đi lấy thuốc bôi." Nói xong, cô đứng đậy về phòng.



Khi Diệp Mai Quế ra khỏi phòng, trong tay cầm thuốc đỏ và bông băng.



Cô chấm một ít thuốc đỏ sau đó ngồi xuống hỏi tôi: "Miệng vết thương ở đâu?"



Tôi đang chuẩn bị cúi xuống chỉ thì cô lại hỏi: "Đúng rồi, hôm nay cậu đi ăn ra sao?"



"Ái Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, yêu hoa lan của..." Tôi cũng làm động tác nở hoa: "em."



"Cậu đang làm gì thế?"



Cô ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt nghi hoặc.



"Đấy là động tác của cô gái đi ăn với tôi tối nay."



"Hôm nay chẳng phải cậu đi ăn với bạn hồi đại học à?"



"Đúng vậy. Nhưng cậu ta bảo muốn giới thiệu bạn gái cho tôi..."



Vừa nói xong, tôi thầm hô không ổn.



Quả nhiên cô quăng bông băng cho tôi, nói: "Cậu tự bôi đi."



Sau đó đứng dậy trở lại ngồi trên ghế sô pha, lại bật tivi.



Tôi cầm bông băng, cứng người một lúc rồi mới nói: "Trước khi đi ăn tôi cũng đâu biết cậu ta muốn giới thiệu bạn gái cho tôi."



Cô chẳng buồn để ý tới tôi, cầm điều khiển từ xa đổi kênh một lần.



"Nếu sớm biết cậu ta muốn giới thiệu bạn gái cho tôi, tôi nhất định sẽ không tới."



Cô vẫn không buồn để ý tới tôi, tốc độ đổi kênh càng lúc càng nhanh.



"Bất kể cô ta là hoa gì, hoa lan thì đã sao? Tôi vẫn cảm thấy hoa hồng là xinh đẹp nhất."



Tivi dừng lại ở kênh Discovery nhưng cô vẫn không để ý tới tôi.



"Lần sau khi cậu ta tìm tôi đi ăn, tôi sẽ hỏi rõ trước. Nếu cậu ta lại muốn giới thiệu bạn gái cho tôi, tôi nhất định đại thân diệt nghĩa."



"Tiểu Bì." Cô cúi đầu gọi một tiếng rồi chỉ vào tôi: "Tới hỏi người kia xem đại thân diệt nghĩa là gì?"



Khi nói "người kia" cô còn cố ý to tiếng lên.



"À. Tôi với cô cô là thân, với cậu ta là tình nghĩa bạn bè, đương nhiên phải đại thân diệt nghĩa rồi."



"Hừ." Cô hừ một tiếng rồi nói: "Tiểu Bì, tới bảo người kia mau bôi thuốc đi."



"À." Tôi cúi đầu, đột nhiên không muốn bôi thuốc, chỉ vẽ một vòng tròn xung quanh vết thương.



Sau đó lại vẽ một mũi tên, viết vài chữ.



"Tiểu Bì." Cô lại bảo một tiếng: "Đến hỏi người kia xem sao bôi thuốc thôi mà lâu vậy?"



"À, là như vậy, cô xem này."



Tôi giơ chân lên, trên chân có mấy chữ màu đỏ: "Miệng vết thương ở trong này."



"Này!" Cô đột nhiên đứng dậy: "Cậu đang làm gì đấy?"



"Vừa nãy cô hỏi tôi miệng vết thương ở đâu?" Tôi cũng đứng dậy nói: "Tôi nghĩ mình nên trả lời thôi."



"Tiểu Bì!" Cô đột nhiên lớn tiếng nói: "Đi nói cho người kia, hắn ta có thể bớt rỗi hơi đi được không!"



Tôi lập tức ngồi xuống dùng bông dính thuốc đỏ, ngoan ngoãn dán lên vết thương.



"Tiểu Bì. Đi nói cho người kia trong ngăn kéo thứ nhất dưới tivi có băng dán vêt thương."



Tôi tới tủ tivi, mở ngăn kéo, lấy băng dán ra, dán lên miệng vết thương.



"Tiểu Bì. Đi nói cho người bia, sau này đừng bất cẩn như thế nữa."



Vốn khi cô nói "người kia" đầu Tiểu Bì sẽ lúc lắc liên tục giữa tôi với cô.



Không ngờ lần này Tiểu Bì lại đi sang bên tôi. Tôi cúi người nhỏ giọng nói bên tai nó một câu.



"Tiểu Bì. Người kia nói gì thế?"



Tôi lại ghé tới tai Tiểu Bì, nói lại lần nữa.



"Này! Rốt cuộc cậu nói gì?"



"Tiểu Bì không nói cho cô sao?"



"Này!"



"Tôi bảo sau này tôi sẽ cẩn thận hơn."



"Hừ."



Sau đó chúng tôi đều ngồi xuống, kênh Discovery đang phát một chương trình về lũ lụt.



Tôi xem tivi rất cẩn thận vì chuyện này có liên quan đến mình, hơn nữa tôi còn phải nghiên cứu.



Diệp Mai Quế có vẻ cũng thấy tôi chăm chú vì vậy không đổi kênh nữa, chỉ im lặng xem tivi cùng tôi.



Khi chương trình kết thúc, tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp 11 rưỡi.