Hỏa Ngục (Inferno)

Chương 58 :

Ngày đăng: 21:24 21/04/20


“Ám[1] ư?". Sienna hỏi. "Em không hiểu.”



[1]Nguyên bản: possessed.



Anh cũng không chắc. Langdon nghiên cứu dòng chữ hiện ra bên dưới bảy chữ P – một từ duy nhất được viết rõ bên trong phần trán của Dante.



Ám



"Như trong... quỷ ám phải không?", Sienna hỏi.



Có lẽ. Langdon ngước mắt nhìn lên chỗ bức gốm khảm hình quỷ Satan đang ăn

thịt những linh hồn khốn khổ chẳng bao giờ có thể gột rửa sạch tội lỗi

của mình. Dante... bị ám ư? Có vẻ không có nghĩa cho lắm.



“Có thể còn nữa", Sienna quả quyết, cầm lấy chiếc mặt nạ trên tay Langdon và

săm soi nó gần hơn. Một lúc sau, cô bắt đầu gật gù. "Đúng, nhìn phía

cuối của từ này xem... mé bên kia vẫn còn chữ nữa."



Langdon nhìn lại, giờ nhìn thấy bóng lờ mò của phần chữ nữa hiện lên qua lớp thạch cao mới đã thấm ướt ở cả hai mé của từ ám.



Rất hào hứng, Sienna vớ lấy khăn và tiếp tục thấm quanh từ đó cho tới khi

lại có thêm chữ xuất hiện, được viết thành một vòng cung.



Ôi các người bị ám ảnh về tri thức vững vàng.



Langdon khẽ huýt sáo. “ ‘Ôi, các người bị ám ảnh về tri thức vững vàng... hãy

làm theo lời dạy giấu ở đây... bên dưới lớp màn thơ phú khó hiểu…’.”



Sienna trố mắt nhìn anh. "Sao cơ?"



"Nội dung đó được rút ra từ một trong những khổ thơ nổi tiếng nhất trong Hỏa ngục của Dante", Langdon nói đầy phấn chấn. "Chính Dante thúc giục

những độc giả thông thái nhất của mình hãy tìm kiếm tri thức được giấu

bên dưới những vần thơ khó hiểu của ông."



Langdon thường trích

dẫn đúng dòng thơ này khi dạy về biểu tượng văn chương. Chẳng khác gì

một tác giả đang vẫy tay rối rít và gọi to: "Này, các độc giả! Ở đây cỏ

một biểu tượng hai nghĩa!".



Sienna bắt đầu chà phía sau chiếc mặt nạ, mạnh tay hơn hẳn.



"Cẩn thận đấy!", Langdon nhắc.


năm phút ở một mình trong nhà rửa tội, kèm theo tâm lý càng lúc càng lo

ngại rằng người đàn ông trông dễ lây bệnh này sẽ đứng bên cạnh mình suốt ba tiếng nữa cho tới khi nhà rửa tội mở cửa.



Giờ đây, khi đã rón rén đi vào nhà rửa tội hình bát giác, người đàn ông cảm thấy tầm mắt

mình bị thu hút lên trên. Quái quỷ. Trần nhà chẳng giống thứ gì ông ta

đã từng nhìn thấy. Một con quỷ ba đầu trợn mắt nhìn thẳng xuống ông ta,

và ông ta vội đưa mắt nhìn xuống nền nhà.



Chỗ này có vẻ vắng người.



Họ đi đằng quái nào rồi?



Nhìn khắp gian phòng một lượt, mắt ông ta chạm tới bàn thờ chính. Đó là một

khối cẩm thạch đồ sộ hình chữ nhật được bố trí trong một hốc tường, phía sau một rào chắn bằng cột trụ và dây vải để ngăn khách tham quan.



Bàn thờ có vẻ là nơi ẩn nấp duy nhất trong toàn bộ gian phòng này. Hơn nữa, một đoạn dây vải lại đang phất phơ nhẹ, như thể nó vừa bị chạm vào.



***



Phía sau bàn thờ, Langdon và Sienna khom người im lặng. Họ chỉ kịp thời gian thu dọn những chiếc khăn bẩn và đặt lại nắp bồn nước trước khi nhào vào trốn phía sau bàn thờ chính, nhưng vẫn cẩn thận mang theo chiếc mặt nạ

người chết. Kế hoạch sẽ là ẩn náu lại đây cho tới khi gian phòng toàn

khách du lịch, khi đó họ sẽ lẻn ra ngoài cùng đám đông.



Cánh cửa

phía bắc nhà rửa tội đã mở hoàn toàn – ít nhất là một lúc – bởi vì

Langdon nghe thấy những âm thanh vọng lại từ quảng trường, nhưng sau đó

cánh cửa được đóng lại rất đột ngột, và tất cả lại chìm vào im ắng.



Giờ đây, khi đã im ắng trở lại, Langdon nghe thấy những tiếng bước chân di chuyển trên sàn đá.



Một thuyết trình viên chăng? Kiểm tra phòng trước khi mở cửa đón du khách chăng?



Anh không còn đủ thời gian để tắt ngọn đèn rọi phía trên bồn rửa tội và tự hỏi liệu vị thuyết trình viên này có nhận ra không.



Rõ ràng là không. Tiếng bước chân di chuyển mạnh mẽ về hướng họ, dừng lại

trước bàn thờ chỗ đoạn dây Langdon và Sienna vừa nhảy qua.



Im lặng kéo dài.



"Robert, là tôi đây", một giọng đàn ông đầy giận dữ vang lên.



‘Tôi biết anh đã trở lại đó. Chui ngay ra đây và giải thích xem nào.”