Hỏa Ngục (Inferno)

Chương 59 :

Ngày đăng: 21:24 21/04/20


Chẳng việc gì phải giả vờ như mình không hề có mặt ở đây.



Langdon ra hiệu cho Sienna vẫn khom người an toàn để không bị nhìn thấy, tay cầm chiếc mặt nạ người chết của Dante mà anh đã bỏ trở lại cái túi Ziploc.



Sau đó, rất chậm rãi, Langdon đứng lên. Anh đứng sững như một vị linh mục phía sau bàn thờ của nhà rửa tội, đưa mắt nhìn giáo đoàn chỉ có một người của mình. Người lạ mặt đối diện với anh có mái tóc nâu nhuốm bạc, đeo kính hàng hiệu, và những nốt phát ban rất kinh khủng trên mặt và cổ. Ông ta gãi cổ sồn sột, cặp mắt sưng mọng của ông ta ném ra những tia nhìn khó hiểu và giận dữ.



"Anh cần cho tôi biết anh đang làm cái quái gì ở đây, Robert?!, ông ta căn vặn, chân bước qua đoạn dây và tiến về phía Langdon. Giọng ông ta đặc âm Mỹ.



"Chắc chắn tôi sẽ nói", Langdon lịch thiệp trả lời. "Nhưng trước hết, hãy cho tôi biết ông là ai."



Người đàn ông đứng sững lại, vẻ mặt đầy ngờ vực. "Anh nói sao cơ?!"



Langdon cảm thấy có gì đó hơi quen quen trong ánh mắt của người đàn ông, giọng nói ông ta cũng vậy. Mình đã gặp ông ấy... bằng cách nào đó, ở nơi nào đó. Langdon bình tĩnh nhắc lại đề nghị của anh. “Xin hãy cho tôi biết ông là ai và làm sao ông biết tôi."



Người đàn ông vung tay lên vẻ không tin nổi. "Jonathan Ferris? Tổ chức Y tế Thế giới? Người đã bay tới Đại học Harvard và đón anh!?”



Langdon cố gắng phân tích những gì mình đang nghe thấy.



"Tại sao anh không gọi lại?!", người đàn ông vặn hỏi, vẫn gãi lấy gãi để cổ và má, lúc này nhìn đỏ tấy và phồng rộp. "Và cô ả mà tôi nhìn thấy vào đây cùng anh là ai vậy? Có phải cô ta là người bây giờ anh đang hợp tác phải không?"



Sienna vẫn bò lom khom bên cạnh Langdon và lập tức lên tiếng "Bác sĩ Ferris phải không? Tôi là Sienna Brooks. Tôi cũng là một bác sĩ. Tôi làm việc tại Florence này. Giáo sư Langdon bị bắn vào đầu đêm qua. Anh ấy bị mắc chứng rối loạn trí nhớ, và anh ấy không biết ông là ai hay chuyện gì đã xảy ra với anh ấy hai ngày qua. Tôi ở đây bởi vì muốn giúp anh ấy."



Nghe những lời nói của Sienna vang vọng khắp nhà rửa tội vắng vẻ, người đàn ông nghiêng đầu, vẻ ngơ ngác, như thể ý của cô không lấy gì làm bảo đảm. Sau một lúc kinh ngạc, ông ta lùi lại một bưóc, cố đứng dựa vào một trụ chống cho vững.



"Ôi.. Chúa ơi", ông ta lắp bắp. "Thế là rõ mọi chuyện rồi."



Langdon nhìn vẻ giận dữ tan biến trên gương mặt người đàn ông.



"Robert", người mới đến thì thào, "chúng tôi nghĩ anh đã.. ", ông ấy lắc đẩu như thể cố gắng sắp xếp mọi tình tiết cho phù hợp. "Chúng tôi nghĩ anh đã trở mặt... rằng có lẽ họ trả nhiều tiền cho anh.. hoặc đe dọa anh... Chúng tôi không nắm được!"



"Tôi là người duy nhất anh ấy nói chuyện", Sienna nói. "Tất cả những gì anh ấy biết là đêm qua anh ấy tỉnh dậy trong bệnh viện của tôi và có người tìm cách giết anh ấy. Thêm nữa, anh ấy cũng có những ảo giác kinh khủng - những xác chết, các nạn nhân bệnh dịch và một người phụ nữ nào đó có mái tóc bạc và một cái bùa rắn cứ nói với anh ấy..."
"Em có tin anh ta không? Em nghĩ sao nào?"



Sienna nhìn Langdon như thể anh đang hóa dại vì hỏi vậy. "Em nghĩ gì ư? Em nghĩ anh ta là người của Tổ chức Y tế Thế giới! Em nghĩ anh ta là ván cược tốt nhất cho chúng ta để có câu trả lời!"



"Thế còn tình trạng phát ban?".



Sienna nhún vai. "Đúng như những gì anh ta nói - viêm da tiếp xúc nặng."



"Và nếu không phải như những gì anh ta nói thì sao?, Langdon thì thào. "Nếu... là gì đó khác?”



"Gì khác chứ?" Cô nhìn anh vẻ hoài nghi. "Robert, không phải là dịch hạch, nếu đó là những gì anh đang nghĩ. May thay, anh ta là một bác sĩ. Nếu anh ta bị một căn bệnh chết người và biết mình lây nhiễm, anh ta sẽ không khinh suất ra ngoài để lây nhiễm cho cả thế giới đâu."



"Thế nếu anh ta không nhận ra mình bị dịch hạch thì sao?"



Sienna mím môi, nghĩ ngợi một lúc. "Thế thì em sợ rằng anh và em đã nhiễm cả rồi... cùng với tất cả mọi người trong khu vực."



"Em biết đấy, cách cư xử với bệnh nhân của em có thể hữu dụng."



"Cứ thẳng thắn thôi." Sienna đưa cho Langdon túi Ziploc có chiếc mặt nạ người chết. "Anh mang người bạn nhỏ của chúng ta theo nhé."



Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com



Khi trở lại chỗ bác sĩ Ferris, hai người nhận ra ông ta vừa kết thúc một cuộc điện đàm.



"Tôi vừa gọi cho lái xe của tôi”, người đàn ông nói. "Anh ấy sẽ đón chúng ta ở bên ngoài..” Bác sĩ Ferris dừng lại đột ngột, đăm đăm nhìn vào tay Langdon và lần đầu tiên thấy khuôn mặt lúc chết của Dante Alighieri.



“Lạy Chúa!”, Ferris nói, co rúm lại. “Thứ quái gì vậy?”



“Chuyện dài lắm”, Langdon đáp. “Tôi sẽ giải thích trên đường đi.”