Hỏa Ngục (Inferno)

Chương 60 :

Ngày đăng: 21:24 21/04/20


Biên tập viên tại New York Jonas Faukman tỉnh giấc vì tiếng điện thoại nối từ nhà tới văn phòng của mình réo vang. Anh lật người và nhìn đồng hồ: 4 giờ 28 phút sáng.



Trong giới xuất bản sách, những cuộc gọi khẩn cấp lúc đêm muộn hiếm gặp chẳng kém gì chuyện thành công chỉ sau một đêm. Bực bội, Faukman chuồi ra khỏi giường và đi vội tới phòng làm việc.



"Xin chào?", giọng nói trên máy là một giọng nam trung quen thuộc. "Jonas, thật may cậu có ở nhà. Robert đây. Tôi hy vọng không khua cậu dậy."



"Đương nhiên cậu khua tôi dậy rổi! Mới có bốn giờ sáng thôi!"



"Xin lỗi, tôi đang ở nước ngoài."



Ở Harvard họ không dạy về các múi giờ à?



“Tôi đang gặp rắc rối chút, Jonas, và tôi cần giúp đỡ." Giọng Langdon nghe rất căng thẳng. "Nó liên quan đến thẻ NetJets hạng doanh nghiệp của cậu."



NetJets à?", Faukman bật cười. "Robert, chúng tôi ở trong ngành xuất bản sách. Chúng tôi không có quyền tiếp cận các máy bay tư."



“Cả hai chúng ta đều biết cậu đang nói dối mà, anh bạn."



Faukman thở dài. "Được rồi, để tôi nói lại. Chúng tôi không có quyền tiếp cận các máy bay tư cho các tác giả sách về lịch sử tôn giáo. Nếu cậu muốn viết cuốn Năm mươi sắc thái của thánh tượng học thì chúng ta có thể nói chuyện tiếp."



"Jonas, dù chuyến bay tốn kém bao nhiêu, tôi cũng sẽ thanh toán cho cậu. Tôi hứa đấy. Tôi đã bao giờ thất hứa với cậu chưa?"




Đặc vụ Brüder tắt điện thoại di động và bắt đầu dẫn ngưòi của mình quay lại những chiếc xe thùng.



"Langdon di chuyển rồi", gã nói. "Anh ta đi một máy bay riêng tới Geneva. Khởi hành chưa đầy một giờ nữa từ Trạm điều hành Lucca, năm mươi dặm về phía tây. Nếu đi ngay, chúng ta có thể tới đó trước khi anh ta cất cánh."



***



Cũng lúc đó, một chiếc ô tô mui kín hiệu Fiat thuê riêng đang lao lên phía bắc dọc theo Đại lộ Panzani, bỏ lại Quảng trường Duomo phía sau và nhắm thẳng tới nhà ga xe lửa Santa Maria của Florence.



Ở ghế sau, Langdon và Sienna cúi thật thấp trong khi bác sĩ Ferris ngồi ở phía trước cùng với tài xế. Việc đặt chỗ với NetJets là ý tưởng của Sienna. Nếu may mắn, nó sẽ đủ để đánh lạc hướng và cho phép ba người bọn họ an toàn vượt qua nhà ga Florence, nơi chắc chắn sẽ dày đặc cảnh sát nếu không làm vậy. Thật may, tới Venice chỉ rnất hai giờ đi bằng tàu hỏa, và đi lại bằng xe lửa trong phạm vi nội địa thì không cần đến hộ chiếu.



Langdon nhìn Sienna, lúc này dường như đang săm soi bác sĩ Ferris với vẻ lo lắng. Người đàn ông này đang đau đớn thấy rõ, hơi thở của ông ta nặng nề, như thể mỗi lần hít vào cũng làm ông ta đau đớn.



Mình hy vọng cô ây nói đúng về tình trạng bệnh, Langdon nghĩ thầm, mắt nhìn những chỗ phát ban của người đàn ông và tưởng tượng ra những mầm bệnh đang lững lờ trong không khí bên trong chiếc xe nhỏ xíu, tù túng. Ngay cả đầu ngón tay của ông ta trông cũng sưng vù và đỏ tấy. Langdon cố xua nỗi lo lắng ra khỏi tâm trí mình và nhìn ra ngoài cửa sổ.



Khi đến nhà ga, họ đi ngang qua Đại Khách sạn Baglioni, nơi vẫn thường tổ chức các sự kiện của một hội nghị nghệ thuật mà Langdon tham dự hằng năm. Nhìn thấy tòa nhà, Langdon nhận ra mình sắp làm một việc mà anh chưa từng làm trong đời.



Mình rời khỏi Florence mà chưa kịp tới thăm chàng David.



Với lời xin lỗi thầm gửi tới Michelangelo, Langdon đưa mắt nhìn về nhà ga phía trước... và hướng dòng ý nghĩ tới Venice.