Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 1 :

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Thiên Thánh Hoàng triều lập quốc đã hơn trăm năm, đế vương cơ trí,

thần tử trung thành, quốc gia giàu có quân đội hùng mạnh, trăm họ an cư lạc nghiệp. là quốc gia lớn nhất ở Thần Châu đại lục. Bách niên phồn hoa. Tiểu quốc không dám nhìn bóng lưng này, hàng tháng tiến cống, mỗi năm xưng thần (quy phục).



Nhưng sau lưng cái bách niên phồn hoa ấy, sâu mọt tai hại cũng ngày càng tăng thêm. Khi giá trị cũ, mới của chính quyền thay đổi

dưới cái bề ngoài yên ổn là sóng ngầm mãnh liệt. Trong đó lấy Vinh vương phủ, Vân vương phủ, Đức phủ thân vương, Hiếu phủ thân vương là

Tứ đại hoàng tộc có thế lực nhất.



Nhà vua lớn tuổi, thái tử cùng nhiều hoàng tử khác xuân hoa chính mậu (tuổi trẻ đang thịnh). Các thế hệ Vương gia trước của Tứ đại hoàng tộc vương phủ dần dần

thối lui khỏi võ đài lịch sử, một đời thiếu niên tuổi trẻ đang sôi

nổi tiếp nhận cơ nghiệp của tổ tiên để lại mà bộc lộ tài năng của bản thân.



Tất cả thiếu niên công tử trong vương phủ, đều là người văn võ song toàn. Minh đao ám tiễn, gió tanh mưa máu, vạch trần không ít cảnh

tượng ‘náo nhiệt’ ở sau lưng. Nhưng ai cũng không chọc thủng được tầng cửa sổ mỏng kia (ý bảo không ai có thể diệt trừ được hậu hoạn trên) Thời cuộc vì vậy giằng co bất động.



Lý Vân, thượng tướng trẻ tuổi và tài hoa nhất của Cục Bảo An quốc

gia, một khi vì nước hy sinh, linh hồn rơi vào dị giới, trọng sinh là

nữ nhân duy nhất ở Vân vương phủ Thiên Thánh Hoàng Triều – Vân Thiển

Nguyệt



Nàng đến, chính là nơi để đột phá cửa sổ kia.



Lý Vân yếu ớt mở mắt, đã bị cảnh sắc trước mặt đập vào mắt làm ngẩn ra



Trước mặt là đình hồ thủy tạ, gió mát ấm áp, thành lan can màu

đỏ xanh, khúc hành lang vòng qua vòng lại, cây quỳnh hoa xanh biếc,

cảnh đẹp xa hoa đều đồng nhất. Nhất là giống cây ỷ lan kia màu sắc

và hoa văn đều là trân quý cực kỳ hiếm thấy, trong cái hồ nước là một

đôi uyên ương ngọc bích cùng hồng quan Bạch Hạc đúng là càng thêm quý

hiếm, ở hiện đại gần như tuyệt chủng. Càng khỏi phải nói về chạm

khắt của hòn non bộ, bài trí đình đài đều là các loại trân phẩm

rồi.



Nàng không khỏi nhất thời ngưng mắt xem, nghĩ đến hiện đại cái gì

cũng đều cần nhờ đến hóa chất, khoa học kỹ thuật niên đại, mà còn có

chốn như thế này sao? Mặc dù lâm viên Tô Châu, Bắc Kinh lưu lại cảnh

trí của lâm viên hoàng gia cũng không bằng một phần hai nơi đây.



Đang giật mình sững sờ, bên tai truyền đến tiếng nói liên miên cằn nhằn khó chịu của nữ nhân.



“Tiểu thư, người nên ra tay giáo huấn một chút những nữ nhân không

biết trời cao đất rộng này! Ngài là ai a? Hôm nay rõ ràng có người dám đánh ngài nữa, hôm nay cuộc so tài của hội thi thơ ngay cả Hoàng hậu

nương nương cũng ở đấy. Vậy mà các nàng quả thực là cả gan làm loạn!”



“Muốn nô tỳ nói, tiểu thư càng ngày càng dung túng những nữ nhân kia rồi, nếu lại tiếp tục như vậy, hồn của thái tử điện hạ sớm muộn bị

những kẻ thấp hèn này câu dẫn đi!”



“Mới vừa rồi thái tử điện hạ rõ ràng thấy ngài bị thiệt thòi, lại làm như không thấy, thực là đáng giận.”



“Nô tỳ cảm thấy ngài có lẽ nên để thái tử điện hạ biết rõ, biết rõ ai mới là người mà hắn phải kết hôn. Lại tiếp tục như vậy, ngay cả

cọng cỏ cũng dám khi dễ ngài.”
ngoại trừ gió mát thong thả, không có nửa điểm thanh âm phát ra.



” Ngươi đem chuyện vừa mới xảy ra nói lại một lần nữa. Thái tử điện hạ… Thật sự chứng kiến ta bị khi dễ làm nhục mà không để ý?” Nửa ngày,

Lý Vân cân nhắc dùng từ, thanh âm trầm thấp hàm chứa một tia khẽ run.



“Tiểu thư?” Nữ hài sững sờ, nàng nhạy cảm mà phát giác được hôm nay tiểu thư không đúng, bỗng nhiên ngẩng đầu.



“Nói!” Lý Vân thanh sắc bất động mà rút tay về. Nàng muốn trước tiên hiểu rõ đây rốt cuộc là chuyện gì.



“… Dạ!” Nữ hài lập tức gục đầu xuống. Không dám nghĩ, chuyện đó rõ

ràng vừa mới xảy ra, tiểu thư vì sao phải bắt nàng lập lại một lần nữa, liền vội vàng nói: “Hôm nay phần thưởng hội thi thơ ,tiểu thư vì không thoải mái nên vốn không muốn đến đây, nhưng nghĩ đến thái tử điện hạ hôm nay cũng tham dự phần thưởng hội thi thơ, tiểu thư vẫn phải

đến. Nhưng Nhị tiểu thư Vinh vương phủ cùng Quận chúa Hiếu phủ thân

vương đáng ghét lại hợp tác với Thanh Uyển công chúa khi dễ ngài,

thừa dịp mọi người không chú ý muốn đẩy ngài xuống nước, nếu không phải về sau Ngọc Ngưng tiểu thư phủ Thừa Tướng nói Cảnh thế tử những năm này một mực đóng cửa không ngoài cùng Nhiễm tiểu vương gia xuất ngoại du

ngoạn trở về cũng đến tham dự phần thưởng hội thi thơ, lúc này các nàng mới vội vàng bỏ đi, nô tài đã sớm nhìn ra các nàng hôm nay lai giả

bất thiện (*), nên bảo tiểu thư sớm đi đến chỗ Hoàng hậu nương nương,

tiểu thư hết lần này tới lần khác không nghe. Người khi nào đã bị thua

thiệt a! Hôm nay người suýt nữa rớt xuống trong hồ, tiểu thư lại không

biết bơi, nhất định sẽ gặp không may. May mắn…”



“Ta tại sao lại có chút đau đầu?” Lý Vân nghe được cảm thấy phát

lạnh, đắn đo cau mày hỏi. Đã không có rơi vào trong nước ngâm, nhưng

nàng vì sao cháng váng đầu, như là bộ dạngngủ thật lâu mới tỉnh lại.



“Tiểu thư bị vòng bảo hộ bên hồ cản lại bên đầu, tự nhiên sẽ chóng mặt.” Nữ hài lập tức nói.



“Trách không được ta có chút nhớ không rõ đã xảy ra chuyện gì! Nguyên lai là đập đầu.” Lý Vân lau trán, sắc mặt có chút tái nhợt, tay thu hồi trở lại trong tay áo rất nhanh, thân thể rất nhỏ mà run rẩy, thanh âm

lộ ra ý không đếm xỉa tới. Nhưng chỉ có nàng tự mình biết dùng nghị lực lớn cỡ nào mới có thể miễn cưỡng chèo chống ở thân thể này để không

té ngã rơi dưới mặt ghế.



Nếu không phải đang ở trong mộng…, vậy nàng chính là gặp quỷ rồi.



Nhưng mà giữa ban ngày có quỷ sao? Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua thái dương nóng rát.



“Tiểu thư ngài nói ngài nhớ không rõ hả?” Nữ hài cả kinh, sắc mặt đại biến.



“Ân!” Lý Vân không tỏ rõ ý kiến.



“Vậy người ngoại trừ nhớ không rõ chuyện này còn nhớ không rõ cái

gì?” Nữ hài ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt bị máu nhuộm đỏ một

mảnh. Nàng tựa hồ vô tri giác, vội vàng hỏi.



“Không nhớ rõ còn có…” Lý Vân cân nhắc nghĩ đến làm thế nào “đánh rắn động cỏ” gài bẫy ra nhiều tin tức hơn nữa.



Vừa mới mở miệng, chỉ nghe cách đó không xa truyền đến một trận tiếng cười khẽ, ngay sau đó một âm thanh nồng đậm mang theo trêu tức của nam tử vang lên, thanh âm thanh nhuận êm tai, “Nguyệt muội muội, người khác đều đi hoa viên, ngươi như thế nào mà trốn ở chỗ này thanh nhàn thế? Ta vừa mới nhìn thấy thái tử điện hạ cũng đến hoa viên rồi a! Ngươi nếu

không đi, coi chừng hắn bị hoa tươi đặc biệt mê mắt, sẽ không nhớ rõ

ngươi là ai đó.”



Lý Vân nghe vậy, bỗng nhiên mà theo thanh âm quay đầu đi.